Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 342: Trương Quý Hiển Tới Nhà

Chương 342: Trương Quý Hiển Tới Nhà

Hiện tại chuyện gì nghiêm trọng nhất?

Không hề nghi ngơ nữa, câu trả lời chỉ có một mà thôi, chính là việc đã là ban ngày mà thành phố Đại Xương vẫn bị bóng tối bao trùm.

Rõ ràng hiện tại đã là ban ngày rồi, cũng đã gần 8 giờ nhưng toàn bộ thành phố Đại Xương vẫn cứ chìm trong bóng tối. Dường như lớp bụi đang bao phủ toàn bộ thành phố không có ý định biến mất. Nếu không nhìn đồng hồ, có lẽ ai ai cũng tưởng bây giờ chỉ mới 1 2 giờ sáng mà thôi. Giờ phút này tâm trạng của Dương Gian rất nặng nề.

"Mọi chuyện còn bết bát hơn cả những gì mà mình tưởng tượng. Lần này đã không còn là một chuyện linh dị đơn giản như trước nữa, rất có thể đây chính là một trận tai kiếp."

Chuyện này không chỉ liên quan đến vận mệnh của thành phố này, nó còn liên quan đến cả những người ở bên trong thành phố.

Nếu chuyện này đã nghiêm trọng đến mức không thể nào xoay chuyển, cõ lẽ người ở trong tòa thành thị này sẽ bị vây ở trong bóng tối cho đến chết.

Trương Lệ Cầm thấy Dương Gian đang vội vã đi ra ngoài, vội vàng hỏi hắn:

- Dương Gian, sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?

Dương Gian nói:

- Đương nhiên xảy ra chuyện lớn rồi. Nếu cô muốn biết rõ hơn thì cứ chạy lại cửa sổ mà nhìn. Sau khi thấy được tình cảnh ở bên ngoài cô sẽ hiểu ra là chuyện gì thôi, tôi đi xuống trước đây.

Chờ sau khi hắn rời đi, lúc này Trương Lệ Cầm mới tò mò đi lại cửa sổ để nhìn xem. Lúc đầu cô còn chưa kịp phản ứng lại, thế nhưng sau khi cô kiểm chứng lại đồng hồ ở trên điện thoại và khung cảnh bên ngoài thì mới sửng sốt. Vốn dĩ ban đầu cô cũng không tin nhưng sau một hồi nhìn qua nhìn lại. Thậm chí là tìm kiếm thời gian ở trên trên Internet, cuối cùng quan sát thời gian nhảy trên điện thoại một lát thì cô mới tin tưởng. Thành phố Đại Xương bị bao phủ trong bóng tối, ánh mặt trời không xuất hiện, cả tòa thành thị bị bao trùm trong tăm tối.

Giang Diễm nhìn thấy Dương Gian xuất hiện, cô vội vàng chạy đến, vừa thở hổn hển vừa nói:

- Dương Gian, tối hôm qua cậu trốn đi đâu vậy. Sao tôi không tìm được cậu. Cậu mau tranh thủ thời gian đi, bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Dương Gian nói:

- Chị không cần phải, tôi đã biết. Chỉ là thành phố Đại Xương bị bao phủ trong bóng tối, không cần phải kinh hoảng đến thế chứ. Đây chỉ là chuyện linh dị hơi lớn hơn lúc trước một chút, xử lý là mọi chuyện sẽ trở lại bình thường ngay.

Giang Diễm lo lắng hỏi:

- Vậy nếu không giải quyết được thì sao?

Dương Gian nói:

- Quan tài sẽ tăng giá nhanh, chị nên chuẩn bị sớm đi. Nhớ mua cho tôi với nhé, tôi cũng cần.

Giang Diễm nói:

- Rõ ràng cậu biết tôi nhát gan mà còn làm dọa tôi như vậy, đừng có làm tôi sợ.

Dương Gian nói:

- Không phải tôi dọa chị đâu, mà là sự thật. Đúng rồi, lúc nãy ai đang bắn súng vậy, là chị à?

Giang Diễm nói.

- Không phải tôi đâu, là Trương Vĩ đấy. Cậu ta cùng với cha cậu ta, còn có một đám họ hàng gì đó đang tụ tập ở trong đại sảnh. Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là đám bọn họ chạy đến để ôm bắp đùi.

Dương Gian nói:

- Vậy à? Thế người nhà của chị đâu? Sao không thấy anh em, bạn bè, thân thích gì đó đến đây?

Đôi mắt đẹp của Giang Diễm khẽ đảo:

- Cậu đúng là một người vô tâm, không hề quan tâm gì đến tôi. Nhà của tôi không ở chỗ này, tôi chỉ học đại học ở đây, sau đó thuận tiện làm việc ở trong thành phố. Ở trong thành phố Đại Xương, tôi chỉ có mấy người bạn học, không có họ hàng thân thích nào hết.

Dương Gian nói:

- Thì ra là vậy à, thôi, tôi đi xuống đó xem sao.

Quả nhiên, khi hắn vừa mới đi xuống tầng một đã trông thấy ở trong đại sảnh có cả đống người ngồi la liệt. Nam có, nữ có, ông lão bà lão cũng có, trử nhỏ có. Cả họ hàng của Trương Vĩ đang dắt nhau đến ngồi một chỗ ở đó, sắc mặt của người nào người nấy đều cực kỳ căng thẳng. Bầu không khí trong phòng có chút căng thẳng, không ai hé miệng nói câu nào cả.

Mà ngồi ở giữa đám người chính là Trương Hiển Quý. Lúc này Trương Hiển Quý đang ngồi hút thuốc, sắc mặt có chút ngưng trọng, sự lo lắng hiện rõ trên mặt của ông ta. Dương Gian vừa đi xuống thang máy, khi nhìn thấy đám người đang tụ tập ở tầng một thì cười nói.

- Tổng giám đốc Trương, buổi sáng tốt lành, hôm nay có chuyện gì mà khí thế như vậy? Không phải mời tôi đi ăn cơm đó chứ.

Toàn bộ mọi người lập tức đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Dương Gian. Cả đám nhìn chăm chú từ trên xuống dưới, đây hẳn là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy Cảnh sát Quốc tế trong truyền thuyết.

Trương Hiển Quý cười khổ nói:

- Đại ca, đến giờ mà cậu còn có tâm trạng để đùa giỡn hay sao. Hôm nay tôi mặt dày dẫn theo người nhà không mời mà đến đây, còn có thể nói chuyện gì được chứ. Hiện tại chắc cậu cũng đã biết được tình trạng của thành phố Đại Xương rồi nhỉ. Rõ ràng đã hơn 8 giờ một phút rồi mà trời vẫn còn đang tối, chuyện này là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tận thế không? Cho nên tôi mới chạy đến tìm cậu để hỏi xem là chuyện gì đây, thuận tiện nhờ cậu chiếu cố một chút, để đám người bình thường như chúng tôi có thể yên ổn vượt qua lần tại nạn này.

Không thể không nói, ý thức về nguy hiểm của ông ta rất mạnh. Mới hơn tám giờ sáng mà ông ta đã tập hợp đầy đủ thân thích để chạy đến nhà của Dương Gian. Điều này còn chưa nói đến việc phải động viên bọn họ chạy đến đây nữa.

Dương Gian nói:

- Vậy mà chú lại đi nhờ cậy vào tôi. Thật ra tôi cũng không biết được có chuyện gì đang xảy ra ở trong thành phố Đại Xương nữa. Nhưng tôi chỉ biết là chuyện này có tám chín phần liên quan đến chuyện linh dị, lần này không giống với những chuyện linh dị từ trước đến nay. Đây là một chuyện linh dị với quy mô lớn, chỉ là hiện tại nó mới hiện ra dấu hiệu bên ngoài thôi, chưa bùng nổ ra thật sự, cho nên tôi không thể nào đạt được nhiều tin tức hơn nữa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch