Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 345: Bắn Súng

Chương 345: Bắn Súng

Mặc dù bầu trời bên ngoài vẫn đen kịt nhưng vì luyện bắn súng nên Dương Gian đã kéo điện và mang đèn pha được dùng ở công trường đến chiếu sáng nguyên khu vực tập bắn súng.

- Đoàng!

Một tiếng súng được vang lên nhưng viên đạn thì lại bay đến nơi nào đó không ai hay biết.

Dương Gian thả khẩu súng cầm trong tay xuống đất, sau đó tìm kiếm điểm rơi của viên đạn nhưng tìm hoài mà chẳng thấy đâu cả.

"Quả nhiên, 5 mét chính là phạm vi của mình. Hiện tại khoảng cách với tấm bia đã là hai mươi mét rồi, cho nên không bắn trúng cũng là chuyện bình thường thôi. Không cần nản lòng, cứ tiếp tục luyện tập thôi."

Mặc dù đến tình cảnh hiện tại của hắn cũng chẳng khác gì việc lâm trận mài gươm. Nhưng lúc trước hắn cũng đã xin được một đống lớn đạn bình thường, cũng gọi là có chút vốn liếng để tập bắn súng. Chỉ là do không có người chuyên nghiệp hướng dẫn, nên việc tập luyện không đạt được hiệu quả quá nhiều, dù hắn đã coi mấy video hướng dẫn ở trên mạng rồi.

- Đoàng!

Lại có một tiếng súng vang lên.

Viên đạn bay trúng vào một vị trí cách chiếc bình thủy tinh tầm ba mét ở khoảng cách bắn 20 mét. Dương Gian cảm giác rất hài lòng với phát bắn này, mặc dù nó còn chưa trúng đích nhưng ít ra hiện tại hắn đã có thể nhìn thấy điểm rơi của nó.

"Tiến bộ rất lớn, chỉ cần luyện thêm chút nữa là được rồi."

Thế nhưng lúc này lại có một tiếng súng khác vang lên ở bên tai của hắn. Tiếp đó chiếc bình thủy tinh mà lúc nãy hắn không có cách nào bắn trúng đột nhiên vỡ nát vụn.

Dương Gian quay đầu nhìn Trương Vĩ ở bên cạnh:

- Lúc nãy sao cậu có thể bắn trúng được thế?

Trương Vĩ nói:

- Đơn giản mà, ở khoảng cách gần như thế, chỉ cần không phải là người mù đều có thể dễ dàng bắn trúng thôi mà. Không có gì khó, không tin cậu cứ nhìn thử xem.

Nói xong, hắn ta lại nã thêm một phát súng. Ngay cả ngắm cũng không cần nhưng một chiếc bình thủy tinh khác ở cách đó tầm 20 mét lại nổ tung.

Trương Vĩ nói:

- Có phải là cực kỳ đơn giản không?

Tuyệt đối không thể nào đơn giản như vậy được, Dương Gian thầm hô đậu đen rau muống trong lòng.

Trương Vĩ nói:

- Đại ca, cậu đừng có bảo với tôi là cậu bắn từ nãy đến giờ mà không có bắn trúng cái bình đó đấy nhé.

Dương Gian nói:

- Ừm, hiện tại tôi đang tìm kiếm cảm giác nhưng hiện tại còn chưa cảm giác được cho nên bắn không trúng được. Chờ tôi tìm được cảm giác chắc chắn sẽ bách phát bách trúng, thế nhưng việc bắn súng cũng không có đơn giản như tưởng tượng. Cậu có thể bắn trúng cái bình ở khoảng cách 20 mét cũng không là gì đâu, nếu cậu có thể bắn trúng cái bình ở ngoài 30 mét kia mới gọi là lợi hại.

- Đoàng!

Sau một giây, Trương Vĩ lại nã thêm phát súng nữa. Ngay lập tức chiếc bình thủy tinh ở cách đó 30 mét lập tức nổ tung, sau đó hắn ta nhìn Dương Gian và nói:

- Cũng có khó khăn gì đâu, hai mươi mét hay ba mươi mét cũng như vậy à.

- ...

Dương Gian lại nói tiếp:

- Vậy cậu thử bắn chiếc đèn đường kia đi.

Sau đó hắn chỉ tay về một chiếc đèn đường nằm cách đó hơn năm mươi mét.

- Mặc dù khoảng cách này có chút xa nhưng đối với tôi mà nói cũng chẳng có gì gọi là khó khăn.

Trương Vĩ nhìn chiếc đèn đường ở phía xa xa, sau đó nháy mắt mấy cái, cầm súng, giơ ra bắn một phát. Ngay cả động tác ngắm cũng bỏ qua, thậm chí tư thế cầm súng cũng bị sai.

- Đoàng!

Tương ứng với tiếng súng vang lên là chiếc đèn đường kia bị nổ tung.

Dương Gian trầm mặc một chút, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn ta:

- Sao cậu có thể làm chuyện này được chứ.

Trương Vĩ nói:

- Đơn giản mà, cậu chỉ cần xếp cho ba điểm nằm trên một đường thẳng là được. Không phải phía trên khẩu súng lục có một vị trí bị nhô lên hay sao. Cậu cứ nhắm vào chỗ đó, sau đó lại hướng chỗ đó về phía mục tiêu. Chỉ cần mục tiêu, vị trí nhô ra kia và con mắt hình thành một đường thẳng là được. Sau đó cậu chỉ cần bóp cò thôi, là nó sẽ trúng đích cái bụp à.

Nói xong, hắn ta lại nã thêm một phát súng, lại thêm một chiếc bình thủy tinh bị bắn nát.

Dương Gian nói:

- Thế nhưng vừa rồi cậu cũng có ngắm đâu mà đòi lấy ra ba điểm nằm trên cùng một đường thẳng.

- Việc ngắm ba điểm cùng một đường thẳng kia chỉ là lý thuyết để áp dụng cho mấy người mới tập bắn súng. Cách bắn súng lúc nãy là thương pháp do tôi sáng tạo đó, tên của nó là kỹ thuật run súng. Cậu nhìn xem, chỉ cần tay của tôi run run mấy cái là có thể bắn trúng mục tiêu.

Trương Vĩ lại tiếp tục làm mẫu cho hắn xem, hắn ta cầm súng, sau đó giơ lên lắc tay một cái. Tiếp đó một tiếng đoàng vang lên, lại có một cái chúp đèn đường ở cách đó hơn 50 mét bị bắn nát.

- Đại ca, để tôi dạy cho cậu, rất đơn giản. Chỉ cần run qua bên này một cái, rồi run sang bên kia, sau đó đưa mắt nhìn cái bình đằng kia, pằng một cái là có thể bắn nát được.

Sau khi nói xong, hắn ta lại bắn thêm một phát nữa, theo đó một chiếc bình thủy tinh bị bắn nát.

Dương Gian mang tâm trạng nghi ngờ thử bắn một phát, lần này hắn cũng thử lắc tay mấy cái như lời Trương Vĩ nói. Kết quả là nghe một tiếng đoàng, sau đó một viên đạn bay ra ở trước mặt, thiếu chút nữa là trúng chân của Trương Vĩ.

Trương Vĩ hơi giật mình, nhưng hắn ta lại nói:

- Đại ca, không phải run manh thế đâu, phải ôn nhu, nhẹ nhàng một chút, cứ coi khẩu súng chính là vợ của cậu vậy.

Dương Gian nói:

- Sao tôi lại cảm thấy là cậu đang lừa tôi nhỉ.

Trương Vĩ nói:

- Tôi lừa cậu làm cái gì chứ, loại thương pháp này cực kỳ đơn giản. Để đó tôi đổi tay làm mẫu cho cậu xem thêm lần nữa.

Sau đó hắn ta đổi súng sang cầm ở tay trái, tiếp đến lại dùng một cách bắn súng không bình thường nhưng có thể bắn trúng được cái bình ở đằng xa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch