Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 35: Cha

Chương 35: Cha

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Nhìn qua Dương Gian cũng hiểu được cách phân cấp bậc của lệ quỷ:

- Dựa vào mức độ thiệt hại gây ra mà phân chia cấp bậc lệ quỷ. Nhưng như thế không thể đại diện cho mức độ mạnh yếu của quỷ được.

Mặc kệ là lệ quỷ cấp C hay lệ quỷ cấp A thì mức độ nguy hiểm đều cũng không có khác nhau quá nhiều, chỉ là do lệ quỷ cấp C gây ra thiệt hại chưa đủ lớn nên cấp bậc không cao.

- Cái này cũng chỉ dùng để tham khảo mà thôi, không có tác dụng gì.

Dương Gian lắc đầu, không để trong trong vấn đề cấp bậc này lắm.

Đây chỉ là bảng cấp bậc được các quốc gia phân chia theo mức độ thiệt hại, nếu như thực sự gặp phải quỷ chỉ có chết mà thôi.

Mình chết cùng với một trăm người cùng chết với mình thì có gì khác biệt cơ chứ?

Cả hai cũng đều chết.

Dương Gian tiếp tục xem các tư liệu khác.

Nhưng mà vừa nhìn thấy một bảng xếp hạng lại khiến cho hắn cực kỳ hứng thú.

"Bảng xếp hạng lệ quỷ toàn thế giới."

- Ai lại rảnh rỗi đến mức đi làm cái bảng này vậy. Sao không làm ra cái bảng xếp hạng nữ quỷ ? Để xem nữ quỷ nào đẹp hơn, nữ quỷ nào gợi cảm hơn, nếu như có ảnh bikini nữa thì đúng là không còn gì bằng.

Thể nhưng sau khi nhìn, hắn lại bắt đầu sợ hãi.

“Bảng xếp hạng Lệ Quỷ: Thứ nhất

Danh hiệu: Quỷ Gọi Điện.

Mô tả: Chỉ cần tiếng chuông điện thoại vang lên thì người nghe chắc chắn phải chết. Cho dù người nghe có nhận điện thoại hay không, có nghe thấy tiếng chuông điện thoại hay không đều cùng một kết quả, chết. Giết người trong phạm vi toàn cầu, không có điều tra ra hình dạng cụ thể, khá giống với luật nhân quả. Đang là vấn đề nan giải, mỗi lần gọi điện chỉ giết một người. Phân loại: Cấp B.

Chú ý: một vị tổng thống đã chết vì bị Quỷ Gọi Điện.”

Đọc đến đây Dương Gian cũng phải trợn mắt vì khinh ngạc:

- Như thế cũng được.

Chuyện này đúng là rất khó để giải thích, tiếng chuông điện thoại vang lên chắc chắn chết, giống như bùa đòi mạng vậy.

Hơn nữa, mặc cho anh có cầm điện thoại hay không, có nghe được tiếng chuông hay không, dù bị điếc không nghe được thì vẫn phải chết.

“Bảng xếp hạng Lệ Quỷ: Thứ 2

Danh hiệu: Bóng Đè.

Mô tả: Giết người khi đi ngủ, hiện tại chưa điều tra ra quy luật giết người, phạm vi giết người cũng chưa thể xác định. Chưa xác định được đặc tính hình dạng, đã từng giết 351 người một lần.

Phân loại: Cấp A.

Chú ý: Nếu không đi ngủ sẽ tránh được việc gặp phải Quỷ Bóng Đè.”

“Bảng xếp hạng Lệ Quỷ: Thứ 3

Danh hiệu: Quỷ Ăn Thịt Người.

Mô tả: . . . . . . . .”

Sau khi nhìn lấy bảng xếp hạng lệ quỷ, Dương Gian bắt đầu có cảm giác tuyệt vọng.

Giết người phạm vi toàn cầu.

Điều này làm cho ai ai cũng run rẩy.

Không thể phòng ngự, không thể trốn tránh, không thể biết trước.

Chỉ cần gặp phải, đáp án sẽ là chết.

Dù thân phận anh có là tỷ phú hay ăn mày, dân thường hay tổng thống . . . . .bất cứ ai đều sẽ bị lệ quỷ giết.

Tất cả những người biết được điều này chắc chắn sẽ phải hoảng sợ.

- Thế nhưng toàn thế giới nhiều người như thế, cơ hội gặp được những lệ quỷ nằm trên bảng xếp hạng là rất nhỏ. Nếu gặp được, chỉ trách bản thân xui xẻo thôi.

Khiếp sợ trong chốc lát, Dương Gian đã lấy lại được bình tĩnh.

- Đi vệ sinh chút đã, tý về xem sau.

Dương Gian ngồi xem khoảng 1 tiếng đồng hộ liền đứng dậy đi WC.

Sau khi đi vào phòng khách, thấy bên trong không có bật đèn liền mở miệng nói:

- Cha, đọc báo cũng nên bật đèn chứ? Phải cẩn thận không là hư mắt đó.

Hiện tại, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sopha cầm tờ báo giơ lên trước mặt, giống như hòa mình vào trong bóng tối vậy, cả người đều chăm chú vào tờ báo.

Hắn không phát ra chút tiếng động nào, cũng không có trả lời Dương Gian.

Dương Gian không quan tâm, sau khi đi WC xong liền quay lại tiếp tục tra tư liệu.

Phải dùng thời gian ngắn nhất để hiểu rõ thế giới này đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới có phương hướng để nghĩ ra phương pháp để tiếp tục sinh tồn.

Tấm da dê nói hắn sống không quá 3 tháng.

Thế nhưng hắn không tin việc trở thành người điều khiển quỷ thì đồng nghĩa với sắp chết.

Thời điểm ở trường học, Phương Kính có nói hắn có biện pháp để ngăn cản lệ quỷ sống lại.

Mặc dù hiện tại Phương Kính đã chết.

Nội dung trên tấm da dê cũng bị thay đổi nên Dương Gian không biết phương pháp này là gì.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy nhất định sẽ có biện pháp tục sống sót tiếp.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:

- Mình phải cố gắng tìm kiếm biện pháp để sống sót nhưng đồng thời cũng phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất xảy ra . . . .

"Lực lượng của quỷ có thể phá hủy mọi thứ, nhưng lại không thể phá hủy vàng"

Ký tên: Bruce. Da.

Một bài viết xuất hiện trước mắt hắn.

Dương Gian định mở ra để xem nhưng nghe thấy tiếng điện thoại.

Hắn quay đầu nhìn về phía sau, là điện thoại vệ tinh của Chu Chính.

- A lô, ai vậy?

Vừa đọc bài viết, Dương Gian vừa nghe điện thoại.

Ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng nghiến răng của Lưu Tiểu Vũ:

- Cậu dám lừa tôi, tên của cậu không phải Trương Vĩ mà là Dương Gian. Là người ở Thôn Mai Sơn, Thị trấn Dương, thành phố Đại Xương. Cậu sinh ngày 1 tháng 1, hiện tại 19 tuổi, nếu tính tuổi mụ là 20,....

Dương Gian không không có chút gì gọi là ngoài ý muốn hết, chỉ hỏi lại:

- Nói như vậy , các cô đã điều tra Trương Vĩ? Hiệu suất làm việc cũng bình thường, tôi còn tưởng các cô đã phát hiện ra ở lúc đó luôn rồi. Không phải lỗi của tôi, tôi làm như vậy để tự vệ mà thôi, dù sao cũng không nên tin tưởng người lạ. Nếu như gặp phải lừa đảo thì sao nên tôi nói dối cũng để bảo vệ bản thân tôi mà thôi.

- Bởi vì lời nói dối của cậu mà làm chậm trễ thời gian, tốn bao nhiêu nhân lực cậu biết không?

Lưu Tiểu Vũ nói:

- Tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu, lần sau không thể xảy ra chuyện như thế này nữa. Mỗi ngày chúng tôi xử lý không biết bao nhiêu chuyện, nhiệm vụ rất nặng nề, nếu mỗi người đều nói dối như cậu, chúng tôi cũng khỏi phải làm việc khác?

Dương Gian cũng không quan tâm lắm:

- Thế à, tôi cũng không phải cảnh sát, các cô không quản được tôi.

Lúc này người trung niên ở phòng khách đi vào, ngồi ở trên giường bên cạnh Dương Gian.

Ông cũng không nói gì hết, chỉ cầm lấy tờ báo tiếp tục đọc báo.

Dương Gian hỏi:

- Có chuyện gì vậy cha?

Người đàn ông trung niên không nói gì, nhưng Lưu Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia lại hỏi:

- Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Những chuyện liên quan đến vấn đề này cậu phải giữ bí mật chứ? Không nên nói cho người khác biết, kẻo lại làm cho họ sợ hãi, có lẽ tôi nên giảng cho cậu nghe một số quy tắc giữ bí mật.

Dương Gian đang muốn dập điện thoại:

- Tôi đang nói chuyện với cha tôi, chuyện hôm nay chỉ nói đến đây thôi, lần sau lại nói chuyện tiếp, tôi còn bận nhiều việc lắm.

- Khoan, chờ đã.

Đột nhiên Lưu Tiểu Vũ trở nên cao giọng hẳn, có chút kinh sợ:

- Cha cậu? Chỗ của cậu đã xảy ra chuyện gì, theo hồ sơ chúng tôi điều tra được, tất tần tật từ lúc cậu sinh ra cho đến hiện tại thì cậu mồ côi cha. Cha cậu đã bị tai nạn chết lúc cậu học lớp năm, hiện tại người giám hộ của cậu chính là mẹ của cậu.

-------

Mỗi ngày 3 chương, mọi người bình luận và like truyện để chương lên nhanh hơn nha!

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch