Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 352: Bóng Người

Chương 352: Bóng Người

Triệu Khai Minh nói:

- Không phải là chạy trốn, chỉ muốn tiếp tục sống thôi. Nói theo kiểu khó nghe một chút thì chuyện linh dị ở trên toàn thế giới có không ít. Chuyện linh dị chùa miếu ở bên Nhật, chuyện linh dị của Giáo Đường ở California bên Mỹ hay chuyện linh dị ở viện bảo tàng bên Châu Âu. Chắc cậu cũng không cần tôi phải nhắc cho cậu biết trong những chuyện linh dị đó có bao nhiêu người chết chứ.

- Việc tiếp tục tiêu hao thời gian ở chỗ này cũng chẳng còn ý nghĩa gì hết, chỉ cần rời khỏi thành phố Đại Xương thì chúng ta lại tiếp tục là một trang hảo hán. Chứ đừng nói là hiện tại vẫn còn tên Dương Gian kia ở thành phố Đại Xương.

Diệp Phong chỉ chỉ phía trên đầu và nói:

- Anh có biết để mở được thứ này tôi phải trả một cái giá lớn như thế nào chứ?

Triệu Khai Minh nói.

- Cậu là ngự quỷ nhân khống chế hai con quỷ, chắc cậu chịu nổi.

Diệp Phong nói.

- Nếu lỡ tôi không thể chịu được thì sao? Sự nguy hiểm khi làm như thế quá lớn, chi bằng trước tiên cứ nghe theo sự sắp xếp của giáo sư Vương. Dù sao tôi cũng cần lời hứa hẹn của giáo sư Vương, ví dụ như hoàn toàn hủy bỏ lệnh truy nã đối với tôi chẳng hạn hoặc cho tôi làm Cảnh sát Quốc tế, khiến cho Dương Gian từ bỏ sát ý đối với tôi. Còn nếu đến một lúc nào đó chuyện này đạt đến mức độ không cách nào thay đổi được nữa, khi đó tôi mới xem xét đến việc rời khỏi đây.

Triệu Khai Minh lạnh lùng nói:

- Cần gì phải phiền phức như vậy chứ. Chỉ cần ba chúng ta liên thủ cùng một chỗ ra tay giết chết tên Dương Gian kia là xong thôi. Khi đó toàn bộ sự lo lắng của cậu sẽ chấm dứt. Hà Xuyên, ý của cậu thì sao?

Khuôn mặt của Hà Xuyên có chút dữ tợn:

- Đương nhiên tôi sẽ đồng ý chuyện này rồi, tên kia đã đạp đổ câu lạc bộ của tôi, tôi đang muốn tìm hắn tính sổ sách đây.

Diệp Phong lại vừa hút thuốc vừa cười nói:

- Tôi không phản đối việc hai người muốn đối phó Dương Gian nhưng đừng có lôi tôi vào trong chuyện này. Chuyện anh lợi dụng Vương Tiểu Cường và Vương Nhạc để giết Dương Gian tôi đều biết rất rõ ràng. Tôi đã không vui khi bị cuốn vào chuyện lần trước. Nếu lần này anh lại còn muốn kéo tôi vào thêm lần nữa thì tôi cũng không hề ngần ngại khi hợp tác với Dương Gian để giết chết anh.

Ánh mắt Triệu Khai Minh trầm xuống, hắn ta nói:

- Cậu bị Dương Gian đánh cho sợ rồi?

Diệp Phong nói:

- Đừng có dùng cách thức thấp kém như vậy khích tướng tôi, tôi không cố kỵ mà nói thẳng với anh, Dương Gian chẳng đơn giản như những gì anh nghĩ đâu. Hắn có thể sống sót đến hiện tại cũng không phải là do may mắn mà có nguyên nhân cả đấy. Riêng tôi, tôi cảm giác được anh không thể nào đấu lại hắn được. Nếu không phải lần này trùng hợp xảy ra chuyện linh dị thì người chết tiếp theo sẽ là tôi. Hắn đã trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ dễ bị người ta nắm mũi dắt đi nữa. Hiện tại sự tồn tại của hắn đã khiến cho một số người phải kiêng kỵ. Tôi không hề có ý định trốn khỏi chuyện linh dị lần này. Hiện tại câu lạc bộ đã không còn, tôi muốn tìm một chỗ dựa mới, mà giáo sư Vương cũng không hề tệ. Anh cảm thấy sao?

Nói đến đây, hắn ta lại cười cười, trên mặt vẫn là bộ dạng kêu căng, cùng một chút giọng điệu cười cợt. Diệp Phong cũng không tôn sùng việc chém chém giết giết, hiện tại đã là thời đại nào rồi mà còn muốn đánh nhau người chết ta sống.

Triệu Khai Minh bất chợt dừng chân.

- Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không ép buộc nữa, chỉ là cậu thấy nhiệm vụ lần này như thế nào?

Diệp Phong nói:

- Nếu đụng phải quỷ anh đương nhiên là chúng ta sẽ phải thuận tay bắt một con cho giáo sư Vương. Chẳng lẽ chúng ta không làm gì, cứ đứng đây chờ chết? Tôi còn không có ngu đến mức đó, lúc này đấu đá là một hành động cực kỳ ngu xuẩn. Vương Tiểu Minh nói rất đúng, chúng ta phải hành động thôi, hiệu suất của việc này có liên quan đến tỷ lệ sống sót của chúng ta.

Thế nhưng còn chưa nói xong câu, sắc mặt của hắn ta đột nhiên trở nên căng thẳng. Bất tri bất giác, tình huống ở xung quanh đã có chút gì đó là lạ.

Ban đầu, ở trên đường phố mà ba người bọn họ đang đi, có một vài người đi đường qua lại, có mấy cửa hàng bật đèn. Thế nhưng khi đi đến đây, hắn ta đột nhiên phát hiện ra đoạn đường này lại yên tĩnh đến đáng sợ, xung quanh không hề có một chút âm thanh nào.

Loại cảm giác âm lãnh này càng ngày càng mãnh liệt.

- Hả?

Diệp Phong nhíu mày, hắn ta lập tức dừng chân, cảnh giác nhìn xung quanh. Bất chợt, Diệp Phong dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Triệu Khai Minh, đồng thời nhắc nhở Hà Xuyên.

- Xung quanh có vẻ gì đó không được ổn cho lắm, Hà Xuyên, cậu cẩn thận một chút.

Nãy giờ Diệp Phong và Hà Xuyên đi theo chân của Triệu Khai Minh để tuần tra, có thể là tên này cố ý mang hắn ta đi vào chỗ này.

- Ai?

Hà Xuyên bất chợt quát lớn một tiếng, sau đó ngay lập tức dùng đèn pin soi về một con hẻm nhỏ ở bên cạnh.

Diệp Phong nói.

- Thấy gì vậy?

Hà Xuyên nói.

- Lúc nãy hình như có một người đứng đầu con hẻm kia nhìn chúng ta. Thế nhưng chỉ mới chớp mắt là đã không thấy gì nữa rồi.

Diệp Phong lại hỏi.

- Là quỷ anh phải không?

Hà Xuyên nói.

- Không nhìn rõ, chỉ thấy có một bóng người thoáng qua thôi.

Diệp Phong nhìn xung quanh bốn phía, đáng tiếc là thế giới này qua tối tăm, tầm mặt của bọn họ bị hạn chế quá nhiều. Không nhìn rõ bất cứ thứ gì, có rất nhiều thứ bọn họ cũng chỉ nhìn được hình dáng mơ hồ của nó thôi.

Nếu nói những thứ nào có hình dạng tương tự với người thì xung quanh chỗ này có cực kỳ nhiều. Ví dụ như ngọn đèn đường ở đằng xa, mấy con ma nơ canh ở cửa hàng gần đó. Hay là mấy chốt phòng cháy chữa cháy lắp trên đường, có thể là cái bóng mờ trên góc tường.

Sự bất an trong lòng của Diệp Phong đang được phóng đại lên một cách nhanh chóng, hắn ta quyết định rời khỏi đây.

- Đi thôi, rời khỏi đây trước.

Thế nhưng khi vừa quay đầu ra sau, hắn ta đột nhiên phát hiện ra con đường ở phía sau đã biến mất. Ở đó chỉ còn lại một đám bụi mài xanh đen không cách nào xua đi được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch