Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 387: Bên Ngoài Màn Sương 2

Chương 387: Bên Ngoài Màn Sương 2

Đương nhiên là không rồi.

Chuyện xấu này cũng xuất phát từ lòng tốt của Chu Chính thôi, cậu ta trung thành với chức trách. Chỉ là cậu ta không thể ngờ được cục diện sẽ trở nên rối rắm đến mức này.

Giờ phút này.

Ở bên trong một tòa bệnh viện nào đó của thành phố Đại Xương.

Dương Gian nhìn về phía quỷ nến, hắn hiểu được cây quỷ nến chỉ còn cầm cự được khoảng 2 phút nữa thôi, hắn đã không còn thời gian để mà do dự nữa.

- Tôi đã thăm dò được quỷ anh ở giai đoạn thứ nhất, thứ hai, thứ ba rồi. Điều kiện giết người của chúng nó được phát động một cách độc lập. Mà tôi suy đoán điều kiện giết người của con quỷ ngọn nguồn kia có thể là điều kiện được cộng dồn từ ba điều kiện trước. Tôi cam đoan điều này có khả năng rất cao. Cho nên, sau khi quỷ nến bị thổi tắt. Thứ tập kích cậu đầu tiên chính là con quỷ ngọn nguồn kia. Tôi cũng sẽ không nói gì thêm về con quỷ kia nữa, có nói thêm nữa cũng là lãng phí thời gian mà thôi. Nếu lần hành động này thất bại, cậu vẫn còn có cơ hội sống thì cố gắng chạy trốn khỏi đây đi. Sau khi chạy ra khỏi đây thì lập tức báo cáo lại toàn bộ tin tức cho cấp trên. Đây cũng coi như là phần sức lực cuối cùng mà tôi cống hiến. Còn lại thì phải xem ý trời thế nào thôi. Về phần tôi, cậu không cần phải để ý đâu. Hiện tại tác dụng của cậu lớn hơn rất nhiều so với người bình thường như tôi, tôi chết cũng tốt hơn là cậu.

Sau khi nói xong, Vương Tiểu Minh cũng không cho Dương Gian có bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện, hắn ta lập tức thổi tắt quỷ nến.

Chỉ còn lại một chút quỷ nến kia, hắn ta muốn lưu nó lại cho công cuộc chạy trốn của Dương Gian khi chuyện này bị thất bại.

Sau khi quỷ nến bị thổi tắt, ngay lập tức lớp sương bụi ồ ạt tràn vào.

Vốn dĩ ở bên ngoài đã cực kỳ an tĩnh nhưng giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện những tiếng bước chân ồn ào.

Tiếng bước chân nặng nề, cứng ngắc khiến cho người ta phải rùng mình.

Dương Gian không nói thêm điều gì, hắn quay người rời khỏi WC. Giờ phút này hắn không vĩ đại được như Vương Tiểu Minh, việc hắn làm không vì thành phố này, cũng không phải vì quốc gia này, chỉ là vì chính bản thân hắn thôi.

Hắn làm toàn bộ mọi thứ chỉ vì để bản thân có thể sống sót khỏi chuyện linh dị này. Dù sao hiện tại toàn bộ tòa thành thị này đã bị cuốn vào trong chuyện này rồi, không có một ai đếm xỉa đến nó nữa. Nếu có thể chạy trốn khỏi đây, có lẽ hắn đã chạy trốn từ lâu rồi.

Trong bóng tối Vương Tiểu Minh đột nhiên nói:

- Trương Hàn, cậu đi giúp cậu ta đi.

Trương Hàn giật mình hỏi:

- Như vậy còn giáo sư ngài thì sao?

- Không sao, còn có Triệu Khai Minh ở đây mà. Tạm thời tôi sẽ không chết được đâu, chúng tôi hẳn là sẽ chống đỡ được một lát.

Trong bóng tối Vương Tiểu Minh vừa nhìn về phía Triệu Khai Minh vừa nói. Hiển nhiên những lời vừa nói không phải là nói với Trương Hàn, mà là nói cho hắn ta biết.

Hiện tại hắn ta chỉ có thể sử dụng tính mạng của bản thân để áp chế Triệu Khai Minh, khiến cho tên này không có cách gì để can thiệp vào chuyện của Dương Gian.

Triệu Khai Minh cứ như không thấy được ánh mắt của Vương Tiểu Minh, hắn ta chỉ cười lạnh một cái.

Đến nước này mà Vương Tiểu Minh lại quyết định đẩy Trương Hàn ra giúp đỡ Dương Gian, đương nhiên hắn ta đã có lòng phòng bị đối với Triệu Khai Minh rồi.

Nói chuyện cùng với những người thông minh như thế nảy đúng là không dễ dàng một chút nào.

Thế nhưng cũng không sao hết, dù mọi chuyện có ra sao đi nữa thì đám người này cũng sẽ phải chết ở chỗ này thôi, muốn xử lý chuyện linh dị này, đây chẳng khác gì đang nằm mơ. Con quỷ kia đã trưởng thành đến một mức độ cực kỳ khủng bố rồi....

Đến cuối cùng chỉ có thể là Triệu Khai Minh, hắn ta mới là người sống sót đến cuối cùng, không, phải mói là chỉ có người nhà của hắn ta mới sống đến cuối cùng.

Trong bóng tối, Triệu Khai Minh quay đầu nhìn về phía sau.

Ở sau lưng hắn ta không có cái gì nhưng trong tầm mắt hắn ta thì có thể thấy được một bóng lưng. Thế nhưng lúc này trên mặt hắn ta không còn cười nổi nữa, hiện tại trên đó chỉ còn lại sự âm trầm cùng điên cuồng.

Trương Hàn vội vàng lao ra ngoài.

- Dương Gian, tôi đến giúp cậu.

Vốn dĩ vừa mới khống chế con lệ quỷ thứ hai nên mạng sống của anh ta đã kéo dài thêm được mấy năm. Vậy mà lúc nãy vì tranh thử cơ hội sống sót sâu lần tập kích kia, thời gian sống của anh ta bị rút ngắn đi cực kỳ nhiều. Nếu lại thêm mấy lần nữa thì khả năng lệ quỷ sẽ khôi phục lại sớm thôi.

Thế nhưng hiện tại anh ta cũng không có thời gian để chờ cho đến khi lệ quỷ khôi phục, lần hành động này không thành công thì anh ta sẽ phải bỏ mạng lại tại đây.

- Hiện tại tôi nhất định phải mở quỷ vực ra thì chúng ta mới có vốn để mà liều mạng nhưng như vậy thì con quỷ thứ hai của tôi sẽ thoát ly khống chế. Vì vậy nhiệm vụ hiện tại của anh chính là tiến vào bên trong quỷ vực của tôi. Sau đó cố gắng kiềm chế cái bóng màu đen ở sau lưng của tôi. Nếu để cho nó giết được tôi, hoặc là nó chiếm cứ được một thân thể của con quỷ nào đó thì chuyện này coi như chấm dứt. Toàn bộ chúng ta sẽ xong đời.

Dương Gian nói chuyện rất nhanh, đồng thời cũng hành động ngay lập tức.

Hắn muốn thu hồi lại mắt quỷ ở trên người bóng quỷ không đầu, từ đó gỡ bỏ sự áp chế đối với nó. Thế nhưng một khi loại áp chế này biến mất, bóng quỷ không đầu sẽ bị mất khống chế, đồng thời mắt quỷ cũng sẽ mất khống chế theo.

Thứ hắn muốn đó chính là khoảng thời gian mắt quỷ bị mất khống chế. Một khi mắt quỷ bị mất khống chế, nó sẽ tiến hành khôi phục lại nhưng đây cũng là cơ hội để hắn liều mạng, bởi vì đây là lúc hắn mạnh nhất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch