Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 393: Mạo Hiểm 6

Chương 393: Mạo Hiểm 6

Sự khủng bố vẫn còn tiếp tục...

Dương Gian nói:

- Nhanh bỏ thứ này vào túi đi, sau đó rời khỏi đây. Đúng rồi cái rương đâu rồi?

Hắn liếc mắt nhìn một chút, sau đó hắn liền nhìn thấy một chiếc rương bằng vàng ở trên chiếc xe đẩy.

Hắn không do dự chút nào, nhanh chóng dùng quỷ vực bao phủ chiếc xe này và đưa nó vào trong. Sau đó đẩy nó đi đến trước mặt của Diệp Phong.

- Để tôi giúp cậu.

Lúc này Trương Hàn cũng đỡ hơn được một chút, anh ta lập tức chạy lại cùng nhấc cỗ thi thể kia cùng với Dương Gian.

Dù cho cỗ thi thể này đã nằm yên bất động, thế nhưng nó vẫn còn khiến cho người ta có cảm giác e ngại.

Bởi vì cỗ thi thể này mà cử động là nó sẽ ăn thịt người ngay.

Trương Hàn nhìn thấy chiếc áo liệm trên người con quỷ, anh ta có chút đau đầu suy nghĩ một lát, sau đó hỏi Dương Gian.

- Dương Gian, chúng ta có gỡ chiếc áo liệm này không? Đặt thứ này ở trên người của con quỷ thì có nguy hiểm quá không? Tôi nghĩ chúng ta nên tách nó ra cất giữ độc lập. Chí ít đừng để lệ quỷ mặc nó trên người. Nếu không lần sau chúng ta sẽ không còn cơ may có thể đối phó được với nó nữa đâu.

Ánh mắt Dương Gian khẽ suy tư:

- Có đạo lý. Được rồi, để tôi ra tay cho. Cái áo liệm này rất quỷ dị. Hiện tại chúng ta không chịu nổi sự dày vò của nó đâu. Để tôi điều khiển bóng quỷ không đầu lấy nó xuống.

Chiếc áo liệm này mang đến cho hắn quá nhiều phiền phức, nếu để nó ở trên người thì đây sẽ là một mối tai họa ngầm.

Hắn khống chế bóng quỷ không đầu ngưng tụ thành hai cánh tay màu đen, sau đó điều khiển cánh tay này cởi áo liệm ra. Hắn muốn cởi nó xuống khỏi người của lệ quỷ.

Thế nhưng khi hắn vừa mới cởi được một chiếc nút đầu tiên của áo liệm, thì cánh tay của Diệp Phong vốn dĩ đã chết đi lại cử động một cái. Tiếp đến hai tròng mắt không có con ngươi kia đột nhiên di động nhìn về phía Dương Gian Dương Gian.

- Con mẹ nó.

Trương Hàn giật mình, anh ta vội vàng lùi ra sau mấy bước.

Sắc mặt Dương Gian trở nên nghiêm túc hơn:

- Xem ra chúng ta không thể nào động đến chiếc áo liệm này được rồi. Tôi đoán chiếc áo liệm này đang duy trì một mối cân bằng nào đó với răng quỷ. Cho nên nếu chúng ta cởi chiếc áo liệm này ra, có lẽ con quỷ này sẽ hoàn toàn khống chế được hàm răng quỷ. Hàm răng quỷ này cũng chả khác gì một con quỷ đã khôi phục hoàn toàn. Nếu như nó không bị áo liệm kiềm chế, tôi sợ ngón tay màu đen sẽ không có cách nào áp chế nó được.

Trương Hàn nói:

- Vậy thì chúng ta giam nó trước đi, sau này ổn định lại được mọi chuyện rồi nghiên cứu nó sau cũng không muộn.

Dương Gian nói:

- Hiện tại chỉ có thể làm như thế thôi.

Mặc dù rất đáng tiếc khi không cởi được chiếc áo liệm này nhưng vì đảm bảo an toàn, hắn chỉ có thể từ bỏ nó.

Hắn lập tức điều khiển bóng quỷ không đầu buộc lại cái nút áo liệm vừa bị cởi ra giùm Diệp Phong. Mục đích làm vậy của hắn chỉ là muốn đảm bảo mức độ nguy hiểm của chuyện này được hạ xuống mức thấp nhất mà thôi. Sau đó hắn và Trương Hàn cùng nhau nhấc cỗ thi thể băng lãnh và cứng ngắc kia nhét vào bên trong cái rương bằng vàng đã chuẫn bị từ trước.

Chiếc rương này đã được Vương Tiểu Minh chuẩn bị sắn từ trước, vốn dĩ mục đích của hắn ta cũng là dùng để đựng quỷ anh giai đoạn thứ 4. Cho nên chiếc rương này cũng không hề nhỏ, vì thế việc bỏ thi thể Diệp Phong vào bên trong không gặp khó khăn gì.

Sau khi đặt thi thể của Diệp Phong vào bên trong và đậy nắp rương lại. Nhưng chỉ là giam giữ tạm thời mà thôi. Vì điều kiện không cho phép, cho nên hai người không có cách nào hàn kín chiếc rương này được.

Như thế chắc cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.

Con quỷ này đã bị ngón tay màu đen áp chế rồi. Còn việc bỏ nó vào bên trong cái rương cũng chỉ là để đảm bảo vạn vô nhất thất mà thôi. Như vậy thì dù ngón tay màu đen kia có bị mất hiệu lực đi nữa, con quỷ kia cũng không thể nào thoát ra khỏi rương được.

Trương Hàn dùng tay lau đi đám mồ hôi đổ đầy trên trán.

- Phù, cuối cùng cũng đã xử lý xong, thứ này thật đáng sợ. Đúng rồi, tình hình của giáo sư như thế nào rồi. Ngài ấy không sai chứ. Mong là ngài ấy sẽ không chết. Nếu không coi như chúng ta hoàn thành việc xử lý xong chuyện này cũng khó mà ăn nói với cấp trên.

Dương Gian nói:

- Hình như chỉ có tôi và Triệu Minh Khai mới nhận được nhiệm vụ bảo vệ Vương Tiểu Minh thôi mà. Anh có phải là Cảnh sát Quốc tế đâu? Sao anh cũng nhận được nhiệm vụ này?

Trương Hàn nhỏ giọng nói:

- Có vụ giao dịch giơ bẩn.

- ...

Dương Gian nói:

- Để tôi đi kiểm tra xem sao.

Ngay cả bản thân hắn cũng không thể biết được hiện tại Vương Tiểu Minh đã chết hay là chưa. Dù sao tình huống lúc nãy cũng cực kỳ nguy hiểm, cho nên hắn không có dư thời gian để quan tâm đến nhiều thứ như thế.

Hiện tại trên người hắn đã có 4 con mắt quỷ, lớp sương bụi này không thể nào áp chế hắn được nữa.

Hắn có thể thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Chỉ mất một lát, hắn đã tìm thấy được Vương Tiểu Minh. Hiện tại Vương Tiểu Minh vẫn đứng ở bên trong nhà vệ sinh.

Hắn ta không có chuyện gì.

Hắn ta chỉ ngồi nhằm mắt ở bên cạnh thi thể của Tôn Nghĩa. Có lẽ hiện tại Vương Tiểu Minh cũng chỉ biết ngồi chờ đợi sự phán quyết từ vận mệnh mà thôi.

Thế nhưng hắn lại không thấy Triệu Khai Minh đâu cả.

Dương Gian biến sắc.

"Tên Triệu Khai Minh này rời khỏi đây lúc nào rồi. Ở trong tình trạng như khi nãy mà hắn ta cũng có thể rời đi khỏi đây?"

Đến lúc này, Dương Gian đã mơ hồ cảm thấy dường như Triệu Khai Minh đang ở trong tối bày ra một mưu đồ gì đó.

Nếu không thì vì sao hắn ta lại phải tham dự vào toàn bộ hành động của đám người. Đồng thời tham gia vào cho có chứ không hề làm một việc gì, chỉ làm một người tàng hình.

"Thôi, nghĩ nhiều như thế để làm gì chứ. Hiện tại quỷ vực của mình cũng không thể duy trì được quá lâu. Nếu tiếp tục chần chừ nữa, có thể bản thân mình sẽ phải chết vì lệ quỷ khôi phục mất. Nếu hiện tại Vương Tiểu Minh không chết, vậy cứ dắt anh ta đi khỏi đây đi."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch