Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 404: Rời Khởi Tiểu Khu

Chương 404: Rời Khởi Tiểu Khu

Dương Gian lái xe trên con đường lớn yên tĩnh. Dù phía trước xe có bật đèn pha nhưng ánh đèn không thể xua được lớp sương bụi trước mặt.

Toàn bộ thành thị yên tĩnh đến đáng sợ, trừ thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc nỉ non của quỷ anh vang lên thì chẳng còn tiếng động nào khác.

Vốn dĩ là một thành phố phồn hoa và náo nhiệt nhưng hiện tại Đại Xương đang chết dần chết mòn vì quỷ anh.

Ít ra lúc trước, khi lái xe trên đường Dương Gian không hề cảm thấy chút xíu tức giận nào. Thế nhưng khi chứng kiến khung cảnh ngoài cửa sổ, tử vong đang khuếch tán, hoảng sợ tràn lan, tâm tình của hắn trở nên cực kỳ tồi tệ. Trong đầu của hắn vẫn còn đang suy tư về những gì mà Vương Tiểu Minh đã nói trước đó.

"Hắn ta đặt tòan bộ hi vọng lên mình, để mình chạy ra cáng đáng việc cứu Đại Xương này. Thế nhưng những gì có thể làm được mình đều làm cả rồi. Mĩnh cũng đã ra tay giam giữ con quỷ anh giai đoạn thứ tư kia. Thế nhưng kết quả thì sao? Mọi chuyện chỉ là trị được ngọn mà không giải quyết được gốc. Cái giá để làm được việc đó ư, đã chết quá nhiều người. Diệp Phong, Tôn Nghĩa, Hà Xuyên, còn có những vị ngự quỷ nhân khác mà mình không biết tên. Đồng thời bản thân mình cũng đã dùng hết đoạn quỷ nến cuối cùng. Bản thân còn mạo hiểm sử dụng lực lượng lệ quỷ khi khôi phục lại để tăng cường lực lượng của mình... Còn kết quả? Khi con quỷ đầu nguồn kia xuất hiện, mình chỉ có thể bỏ chạy."

Dương Gian vừa lái xe vừa tự giễu chính mình. Hành động lần đó thất bại nhưng có thể trách ai được. Hắn dốc hết toàn bộ những gì hắn có. Thứ đáng trách chính là hiện thực quá tàn khốc. Chẳng lẽ còn muốn hắn liều mạng đến chết mới vừa ý sao?

"Vương Tiểu Minh, giáo sư Vương, hắn có thể cao thượng, có thể buông bỏ toàn bộ cừu hận, có thể xử lý mọi chuyện một cách công chính nghiêm minh. Hắn ta cũng có thể mạo hiểm bất chấp sinh tử nhưng mình thì sao? Sau lưng của mình còn có một đám người trông chờ mình gánh vác mạng sống cho họ. Nếu mình chết đi, đám người kia phải làm sao bây giờ?"

Hiện tại đã khác, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn nhưng không ai hiểu hắn cả, cũng chẳng có bất kỳ ai đi tới và bảo với hắn là hắn đã rất tốt rồi. Không có một ai chịu buông lời cổ vũ cho hắn hết.

Phải biết rằng, Dương Gian chỉ là học sinh cấp ba mà thôi. Từ khi trở thành ngự quỷ nhân đến nay cũng chỉ khoảng 3 tháng, còn trở thành Cảnh sát Quốc tế vẫn chưa đến 15 ngày.

Toàn bộ những thứ đó đối với hắn mà nói, chúng quá nặng nề.

Đại nạn rơi đến đầu không còn cách nào cứu vãn được nữa. Cho nên những gì Dương Gian có thể làm hiện tại là cố cứu một đám người, sau đó nghĩ cách để cả đám cùng sống sót qua ngày đoạn tháng.

Nếu tiếp tục liều mà còn thất bại thì hắn sẽ không còn gì nữa. Hiện tại hắn không còn gì để trả giá cho thất bại lần nữa.

- Rầm!

Bất chợt một tiếng rầm vang lên. Trong khu vực bị lớp sương bụi màu xanh đen bao phủ đột ngột xuất hiện một bóng người đi lại trên đường. Chiếc xe của Dương Gian đột nhiên đụng phải nó, sau đó cán trên người nó.

Dương Gian kinh hãi, vội vàng lấy lại tinh thần.

Hắn đụng phải người?

Dương Gian ngay lập tức phanh xe lại, sau đó định quay đầu ra phía sau để nhìn.

Thế nhưng khi vừa nhìn qua kính chiếu hậu thì hắn thấy người kia đang chậm rãi đứng dậy.

Hai con mắt của người kia là một màu đen thui, làn da xanh đen. Mặc dù vừa nãy đã bị xe đụng gãy bờ vai nhưng hiện tại nó vẫn đứng dậy và dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.

Sắc mặt Dương Gian run lên, không dám mở miệng nói chuyện.

"Thứ kia không phải người, nó là quỷ anh giai đoạn thứ ba. Hiện tại thứ này đã đi lại trên đường một cách quang minh chính đại như thế này rồi sao?"

Chỉ cần hắn không mở mồm ra nói chuyện, quỷ anh kia sẽ không nghe được. Như vậy hắn sẽ không thể nào bị nó tập kích được.

Dù cho thứ này đã thấy được hắn nhưng không sao hết.

Nó không phải là con quỷ ngọn nguồn, không phải quỷ anh giai đoạn thứ nhất, việc nó nhìn thấy hắn cũng không sao hết.

Xem ra những nghiên cứu và suy đoán của Vương Tiểu Minh là hoàn toàn chính xác.

Dương Gian đạp ga, tiếp tục đi về phía trước.

Thông qua kính chiếu hậu, hắn có thể thấy hiện tại con quỷ anh kia vẫn đứng yên tại chỗ và dùng cặp mắt quỷ dị kia nhìn về phía hắn. Đến khi chiếc xe lao về phía trước, thân ảnh nó dần dần biến mất trong bóng tối. Toàn bộ mọi thứ lại khôi phục vẻ yên bình như lúc đầu.

"Nếu là người bình thường mà nói, khi xảy ra chuyện như vậy người kia chắc chắn sẽ hét một tiếng và kết cục đã định rồi, người kia sẽ chết."

Dương Gian thấy quỷ anh đã biến mất sau lưng, hắn thầm thở phào một hơi. Đồng thời cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng. Ở trong tòa thành thị như thế này, cơ hội sống sót của người bình thường còn lại bao nhiêu khi mà không có một ai biết được quy luật của thứ kia?

Không có ai biết được tỷ lệ đó.

Mà hiện tại hắn cũng không có năng lực để đi xử lý chuyện linh dị này. Lần trước hành động đã bị thất bại đã ép lệ quỷ sắp khôi phục. Mặc dù lúc này Dương Gian đã khống chế được nhưng hắn không dám chắc lần tiếp theo hắn sử dụng lực lượng lệ quỷ chuyện kia sẽ không xảy ra.

Tiếp tục lái xe về phía trước.

Mặc dù đích đến của chuyến đi này cũng không phải ở trong trung tâm thành phố.

Thế nhưng trên đường đi hắn vẫn thấy có rất nhiều thứ quỷ dị. Những thi thể nằm ở hai bên đường với dạ dày bị móc ra, vỡ toe toét. Cũng có những bóng người đang đi lại bên trong những lớp sương bụi màu xanh đen kia. Cũng có những chỗ không còn lại thi thể người nhưng để lại một miếng thịt hay nội tạng của con người.

Thỉnh thoảng hắn còn nghe được một vài tiếng la hét thảm thiết cùng tiếng khóc nức nở kèm theo tiếng kêu cứu mạng.

Nhưng không có một ai đáp lại những lời kêu cứu đó mà xung quanh người đó xuất hiện nhiều bóng dáng cứng ngắc đi qua đi lại.

Hiện tại tòa thành này đã biến thành một tòa quỷ thành.

Những người sống sót chỉ có thể chờ đợi trong tuyệt vọng, chờ đến khi tính mạng của họ bị thứ kia hấp thu.

Dương Gian không phát ra chút âm thanh nào hết, hắn chỉ chăm chăm lái xe và tiến về phía trước.

Dường như chỗ này chỉ còn lại hắn là người cuối cùng còn sống sót và đi lại ở trên đường. Từ nãy đến giờ hắn không hề gặp được bất cứ người may mắn sống sót nào.

Hắn biết, khi toàn bộ thành phố bị lớp sương bụi kia bao phủ người dân cũng đã cảm thấy được. Bọn họ lựa chọn ẩn núp ở trong nhà, rúc ở một góc cố gắng cầm cự cùng lương thực và nước uống dự trữ. Bọn họ hi vọng làm như thế sẽ cầm cự được qua trận tai nạn này.

Nhưng Dương Gian biết, chuyện này là không thể. Cho dù họ có cất trữ lượng lương thực và thức uống nhiều cỡ nào đi nữa. Nếu chuyện linh dị này không bị giải quyết thì kết cục của bọn họ vẫn chỉ là con đường chết. Điều khác nhau duy nhất ở đây là có người chết trước, có người chết sau. Còn trước hay sau còn tùy thuộc vào lượng lương thực cất trữ. Dù có thế đi nữa thì điều này chỉ đúng khi bọn họ không kích hoạt điều kiện tập kích của quỷ anh.

Đúng lúc này bên trong điện thoại di động định vị vệ tinh đột nhiên truyền đến âm thanh của Lưu Tiểu Vũ.

- Dương Gian, theo vị trí hiển thị trên màn hình vệ tinh, tôi thấy cậu đã đi vào bên trong thành phố Đại Xương. Cậu không cần phải nói chuyện, tôi biết hiện tại cậu đang nằm trong khu vực nguy hiểm. Lần này gọi cho cậu cũng chỉ là muốn báo cho cậu biết có người muốn nói chuyện với cậu mà thôi. Nhưng hiện tại chỗ của cậu lại chẳng nói được, đến khi nào cậu trở về chúng ta sẽ nói chuyện sau. Được rồi, tôi đã hết, cậu cố gắng bảo trì im lặng, tránh xảy ra chuyện.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch