Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 407: Áp Lực

Chương 407: Áp Lực

Trong sự tuyệt vọng cô ta chỉ biết thét lên một tiếng.

Ngay cả việc cầu cứu cô ta cũng đã quên mất vì hoảng sợ. Cô phóng viên này cũng không còn làm ra hành động nào để phản kháng lại hết, chỉ biết hét ta và mặc cho cánh tay màu xanh đen kia kéo cô ta đi vào trong lớp sương bụi màu xanh đen, cuối cùng biến mất trong bóng tối.

Dương Gian lắc đầu, hắn không nói bất cứ lời nào. Hắn chỉ đạp chân ga, đánh tay lái và rời khỏi đây.

Sau khi lái xe đi ra khỏi khu vực nguy hiểm, hắn lái xe đi lên trên đường cao tốc tránh đi khu vực này. Dương Gian định cho xe đi một vòng rồi mới chạy về, như vậy sẽ an toàn hơn một chút. Đồng thời hắn xác định được ở trên đường cao tốc không có quỷ anh giai đoạn thứ ba tồn tại cho nên hắn mới dám mở miệng ra nói chuyện.

- Sao cô lại ở chỗ này?

Trương Lệ Cầm nhìn hắn một lát, đồng thời tỏ ra bộ dạng đáng thương và tuyệt vọng.

- Thật, thật sự xin lỗi cậu.

Dương Gian nói:

- Theo tính cách của tôi thì dù giữa chúng ta có phát sinh quan hệ đó đi nữa, tôi cũng không nhất định sẽ đến cứu cô. Dựa vào những hiểu biết trước đó cộng thêm sự thông minh và nhạy bén của cô, chắc cô cũng hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói đúng không.

Trương Lệ Cầm nhỏ giọng nói xin lỗi.

- Thật xin lỗi.

Dương Gian nói:

- Cô cũng không phải bạn gái của tôi nên không cần phải xin lỗi làm gì. Kết cục của cô gái làm phóng viên lúc nãy chắc cô cũng thấy rồi chứ. Thật ra không phải tôi không muốn cứu cô ta, với tình trạng lúc đó của cô ta thì cô ta đã không thể nào sống sót được nữa. Nếu cô rơi vào trạng thái như vậy tôi cũng không cứu cô đâu.

- Thật xin lỗi.

Trương Lệ Cầm cẩn thận từng li từng tí nhìn Dương Gian, bộ dạng lúc này của cô giống như một đứa trẻ bị mắc lỗi vậy.

Dương Gian hỏi:

- Người chết ở trong phòng kia, đồng thời có mặc quần áo giống với quần áo của cô là ai vậy?

- Là đồng nghiệp của tôi.

Khi nhắc đến người này, vẻ mặt của Trương Lệ Cầm lập tức tỏ ra hoảng sợ, dường như trước đó cô đã phải chứng kiến một chuyện gì đó mà cô không bao giờ dám tưởng tượng đến nó.

Dương Gian không có tiếp tục hỏi thăm về chuyện đó nữa, hắb hỏi sang chuyện khác.

- Chuyện của cô xong xuôi rồi chứ.

Trương Lệ Cầm nói.

- Có một số chuyện đã xong rồi nhưng cũng có một ít còn chưa xong.

Dương Gian nói:

- Vậy lần sau cô nên nghĩ cách để tự cô xử lý hết mọi chuyện của cô đi. Tôi sẽ không thể cứu toàn bộ mọi người được, cũng giống như cô phóng viên hồi nãy vậy. Mặc dù cô ta không tệ, có thể nhận ra tôi, biết đi theo tôi là an toàn. Thế nhưng sự thông minh của cô ta toàn bộ đều đã vô dụng. Ở trong sự tuyệt vọng như thế này, một khi đi nhầm là chết, không có cơ hội đi lai đâu. Cô đã cực kỳ may mắn khi gặp được tôi.

Trương Lệ Cầm vẫn nói nhỏ nhẹ như cũ.

- Tôi xin lỗi.

Dương Gian nói:

- Cô không cần phải xin lỗi tôi mãi như thế đâu. Dù sao việc cô cầu cứu tôi cũng chỉ là bản năng mà thôi. Còn việc tôi có đến cứu cô hay không thì đó là lựa chọn của tôi, không liên quan gì cô hết.

Trương Lệ Cầm có chút xấu hổ nói:

- Không, không phải vì chuyện đó. Là vì chuyện chiếc xe của cậu...

Dương Gian hỏi:

- Xe của tôi bị làm sao?

Trương Lệ Cầm nói:

- Xe của cậu là xe giá thấp nhưng tôi lại bán cho Giang Diễm với giá cao. Trong cuộc mua bán này tôi đã kiếm lời 10 vạn. Nếu không phải vì 10 vạn này thì tôi sẽ không đích thân đến nhà để ký hợp đồng với cậu, như vậy sẽ không đụng phải quỷ trên đường, cũng sẽ không phát sinh chuyện đó với cậu.

- ...

Dương Gian liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó hỏi:

- Vì sao hiện tại cô lại nói ra làm gi?

Trương Lệ Cầm nói:

- Tôi không biết được, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết mà thôi. Có lẽ là do tôi không muốn tiếp tục lừa dối cậu nữa.

- Được rồi. Hiện tại có nói mấy chuyện đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cứ cho là tôi cứu cô hai lần đi nữa thì cũng chưa chắc cô có thể sống sót qua chuyện này. Không riêng gì cô đâu, cả tôi cũng thế. Toàn bộ thành phố Đại Xương đã bị vây lại, không thể nào đi ra ngoài được. Hoặc cứ cho là tôi đi ra ngoài được đi nữa, tôi cũng không chắc mình có thể sống.

Dương Gian đưa tay tới, sau đó tùm vạt áo của cô và kéo một cái.

Ngay lập tức vạt áo bị kéo xuống, khiến cho một mảng ngực của cô bị lộ ra. Nhưng cái đó không phải là điểm mấu chốt, điều quan trọng chính là ở trên đó có một cái ấn ký màu xanh đen.

Màu sắc của ấn ký này đã càng ngày càng rõ nét.

- Nhìn ngực của cô đi. Đây chính là ấn ký nguyền rủa. Chỉ cần là người có cái ấn ký này thì sớm hay muộn gì con quỷ kia cũng sẽ tới tìm cô. Cố sẽ chết, tôi không cứu được cô, bởi vì có lẽ tôi cũng sẽ chết. Mới vừa được tôi cứu xong nhưng hiện tại lại nghe được tin tức này nên chắc cô tuyệt vọng lắm hả. Ha ha, hiện thực tàn khốc như vậy đó, việc cô chết cùng người đồng nghiệp của cô cũng chưa chắc đã là một việc xấu. Chí ít nếu khi đó cô chết đi thì cô sẽ không bao giờ phải chịu đựng nỗi hoảng sợ không ngừng nghỉ như thế này.

Dương Gian cười giễu bản thân một tiếng.

Trương Lệ Cầm không nói gì, cô lựa chọn im lặng. Nhưng con mắt của cô vẫn luôn vụng trộm nhìn Dương Gian.

Dương Gian hỏi:

- Cô có tính toán gì cho sau này chưa? Viết di chúc, hay là lưu lại di ngôn gì đó? Nếu cô muốn tự sát thì tôi có thể giúp đó làm chuyện đó. Còn việc mồ mả thế nào đó thì tôi khuyên cô nên nhân dịp mấy ngày này mà chọn lựa cho thật tốt đi. Như vậy sẽ được chết toàn thây. Nếu không sớm muộn gì cô cũng bị chúng nó gặm cho toe toét.

Trương Lệ Cầm vẫn giữ im lặng. Phải nửa ngày sau cô mới nhỏ giọng nói với hắn:

- Cậu có muốn trút buồn bực không? Nếu cậu muốn thì tôi sẽ giúp cậu. Ở trong xe cũng được, tôi sẽ cố gắng kìm hãm, sẽ không kêu đâu.

Dương Gian lập tức phanh xe lại, chiếc xe dừng lại bên cạnh đường cao tốc.

Hắn trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên dùng tay đấm một cái vào vô lăng.

- Mẹ kiếp.

Hắn không để ý đến Trương Lệ Cầm mà tự mình đi xuống xe, sau đó đóng cửa xe một tiếng bịch.

Hắn đứng cạnh lan can của đường cao tốc, đưa mắt nhìn về khu vực thành thị ở phía xa xa.

Nhưng hắn không thể nào trông thấy bất cứ thứ gì.

Bởi vì lớp sương bụi đã bao trùm toàn bộ, cho nên có đưa mắt nhìn ra xa bao nhiêu đi nữa thì thứ mà hắn chứng kiến được cũng chỉ là một vùng tăm tối.

Nó cũng giống như tương lại của hắn vậy. Không hề có tương lai, chỉ có bóng tối.

“Cái thế giới chết tiệt này, thật sự nó không muốn lưu lại đường sống cho người khác hay sao chứ?”

Dương Gian muốn ngửa cổ lên trời mà gào thét thật to, thế nhưng hắn lại không dám. Hắn chỉ biết cắn chặt hai hàm răng và nuốt toàn bộ sự phẫn nộ của hắn vào trong lòng.

Hắn biết nếu hắn hét to, âm thanh sẽ hấp dẫn đến thứ kia, đến lúc đó hắn sẽ không giải quyết được chuyện gì mà chỉ có rắc rối.

Không có một ai hiểu được áp lực mà Dương Gian phải gánh chịu ngay lúc này. Hiện tại cũng chỉ có một mình Trương Lệ Cầm nhìn ra. Nhưng cô cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, chỉ có thể dùng cách đó để giúp hắn giải tỏa một chút áp lực. Ngoài cách đó ra cô không thể nào giúp hắn lắm được chuyện gì nữa.

Cũng không biết hắn đứng cạnh lan can đường cao tốc và nhìn về phía thành phố Đại Xương bao lâu.

Cuối cùng, dường như đã bình tĩnh lại được một chút, Dương Gian quay lại xe.

Trương Lệ Cầm đã ngủ, đến khi chiếc xe được khởi động lại thì cô mới tỉnh. Cô vội hỏi hắn:

- Có muốn phát tiết nữa không?

Dương Gian nói:

- Không cần.

Trương Lệ Cầm hỏi:

- Vậy giờ chúng ta đi đâu?

Dương Gian nói:

- Đi đánh cược một ván cùng vận mệnh.

Hắn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức hú vang, sau đó lao vun vút trên đường cao tốc. Đồng thời chiếc đèn gạt bỏ đi những khu vực bị sương bụi bao phủ mà tiến lên, dường như nó cũng muốn như chủ nhân của nó, phá bỏ đi mảnh hắc ám nồng đậm này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch