Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 413: Cuộc Họp Thông Qua Điện Thoại 3

Chương 413: Cuộc Họp Thông Qua Điện Thoại 3

Lúc này Tào Duyên Hoa cố gắng kìm nén, ông ta không dám mở miệng. Đá lão kia ra khỏi cuộc họp? Sao cậu không thử lắng nghe một chút, trong cuộc họp bằng điện thoại này, một khi lão kia lên tiếng thì toàn bộ những người còn lại đều im lặng hết.

Một người đàn ông khác lập tức lên tiếng:

- Lão Lý, cái tính nóng nảy của ông phải sửa một chút mới được. Được rồi, tôi đã hiểu được điều kiện thứ nhất rồi, toàn bộ đều trông cậy vào cậu. Hiện tại cậu cần bàn giao cái gì thì cứ nói ra, quốc gia sẽ giải quyết giúp cậu.

Dương Gian nói:

- Hiện tại không cần phải an ủi tôi như vậy đâu. Vương Tiểu Minh, anh nói tiếp đi.

Vương Tiểu Minh ở bên cạnh lập tức tiếp lời:

- Điều kiện thứ hai chính là giam giữ. Nhưng trước khi giam giữ con quỷ đầu nguồn này thì chúng ta cần phải hạn chế nó trước. Trước đó kế hoạch là ngón tay màu đen. Trên hồ sơ có nói đến rồi. Thế nhưng kế hoạch bị thất bại, ngón tay dùng để hạn chế kia bị mất đi. Cho nên điều kiện thứ hai cũng chính là tìm kiếm một thứ nào đó dùng để thay thế ngón tay màu đen kia.

Dương Gian nói:

- Tôi biết được trong thành phố Đại Xương có một nơi có thứ đó.

Có một người nào đó nhịn không được phải hỏi:

- Vậy sao cậu không lấy đó đi?

Dương Gian nói:

- Làm sao lấy được? Dùng bàn phím lấy à?

- Hiện tại thứ kia đang hạn chế một con quỷ khác. Tôi không đoán được cấp bậc của con quỷ kia nhưng hẳn là nó sẽ không thấp hơn cấp A, có lẽ là cấp S. Nhưng nếu tôi muốn xử lý được chuyện linh dị của thành phố Đại Xương thì tôi sẽ phải lấy được thứ kia. Dù sao hiện tại chúng ta cũng chẳng có bất kỳ thứ gì để có thể sử dụng cả. Hôm nay thứ mà tôi muốn thảo luận với mấy vị chính là về chuyện này. Nếu muốn xử lý được chuyện linh dị của thành phố Đại Xương thì chúng ta phải thả con quỷ không biết cấp độ kia ra. Có lẽ việc thả con quỷ kia ra sẽ khiến cho thành phố Đại Xương chịu đựng trận tai nạn nghiêm trọng hơn nữa, nhưng cũng có lẽ sẽ không sao. Tuy nhiên việc này lại liên quan đến sống chết của mấy triệu người, một mình tôi không thể quyết định được. Vì vậy tôi muốn tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế quyết định giúp tôi. Được rồi, tôi đã nói hết những gì tôi cần nói rồi. Mọi người cứ bàn bạc với nhau đi. Trước sáu giờ tối nay để cho Lưu Tiểu Vũ thông báo câu trả lời cho tôi là được rồi.

Sau khi nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại.

Trong phòng chỉ huy tạm thời ở bên ngoài thành phố Đại Xương đã hoàn toàn chìm vào im lặng.

Nghe những gì Dương Gian vừa nói, Vương Tiểu Minh trầm mặt nhìn hắn.

- Cậu đang giấu diếm bao nhiêu thứ?

Thật không nghĩ đến tên này lại cất giấu nhiều chuyện như vậy. Ngay khi toàn bộ mọi người đều cho rằng chuyện này đã là cục diện phải chết rồi mà hắn còn có thể nghĩ ra cách để xử lý chuyện linh dị của quỷ chết đói.

Dương Gian không trả lời hắn ta mà hỏi ngược lại.

- Tôi có thể tin tưởng anh được không?

Vương Tiểu Minh nói:

- Cậu nên tin tưởng tôi mới phải.

Dương Gian nói:

- Vậy thì tốt, chờ đến ngày mai, anh cùng với những người khác đi vào bên trong phòng an toàn, sau đó tôi sẽ bắt đầu kế hoạch của tôi. Chiếc điện thoại này anh cứ cầm đi, đến khi đó tôi sẽ dùng một chiếc khác để gọi video cho anh. Cũng không biết dung lượng pin của nó có thể kéo dài cuộc trò chuyện này của chúng ta bao lâu nhưng tôi chắc chắn khi thấy được thứ tôi làm thì anh sẽ hiểu ra thôi. Còn kế hoạch kia có thành công hay không đều phụ thuộc hoàn toàn vào việc tôi liều mạng với 20% tỷ lệ kia có được hay không. Một khi tôi chết đi, chỗ này sẽ lại có thêm mấy con quỷ tôi cũng không biết được. Nhưng chắc chắn anh cũng hiểu rõ hơn tôi về mức độ nguy hiểm của chuyện này.

Vương Tiểu Minh nói:

- Nếu cậu đã định làm như thế thì sao lại phải tiến hành tổ chức cuộc họp này là gì?

Dương Gian nói:

- Cứ cho là việc này thành công thì cái giá phải trả vô cùng to lớn. Tôi sẽ đích thân phóng thích một con quỷ và con quỷ kia sẽ gây ra hậu quả như thế nào tôi đều không biết được. Nhưng tôi cảm thấy hậu quả mà nó gây ra sẽ cực kỳ khủng bố... Mà tôi sẽ không thể nào gánh chịu trách nhiệm này một mình được, cho nên tôi muốn tìm người để gánh vác thôi mà. Dù sao việc này cũng chỉ được làm khi kế hoạch kia của tôi đã thành công. Còn nếu tôi chết đi thì toàn bộ đều kết thúc, đến lúc đó mọi chuyện cũng sẽ không nhiều như vậy đâu.

Vương Tiểu Minh nói:

- Đây là cậu đang muốn tổng bộ đi chùi đít cho cậu?

Dương Gian nói:

- Chẳng lẽ không được hay sao? Tôi chính là người đàn ông đang liều mạng vì tòa thành thị này đấy. Bọn họ giúp tôi xoa mông một tý thì có làm sao?

Vương Tiểu Minh nói:

- Cậu suy nghĩ quá nhiều. Nếu cậu thật sự thành công, như vậy với công lao này của cậu, cấp trên sẽ không nói gì. Với lại cậu cũng có thể che giấu chuyện này mà, cậu không nói ra thì làm gì có ai biết được chuyện này đâu. Cứ như vậy thì cậu đâu cần phải vẽ vời gì cho thêm chuyện.

Dương Gian nói:

- Nếu tôi không nói ra, sao cấp trên biết được đó là công lao của tôi? Nếu như tôi lỡ chết đi rồi, có lẽ cấp trên sẽ còn phong cho tôi là anh hùng gì đó chẳng hạn. Như vậy danh tiếng sẽ dễ nghe hơn một chút, dù sao như thế sẽ tốt hơn so với việc chết dí ở trong một góc, không có ai biết đến.

Vương Tiểu Minh nhíu mày:

- Lòng tham công danh lợi lộc của cậu quá nặng, ngay cả chuyện này mà cậu cũng tính toán.

Dương Gian nói:

- Không phải là tôi coi trọng công danh lợi lộc mà xã hội này chính là như thế. Có nhiều thứ nếu anh không đi tranh giành thì anh sẽ mất nó. Không phải ai ai cũng là người vĩ đại như anh đâu. Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi. Được rồi, mọi chuyện nên kết thúc ở đây đi. Tôi sẽ bắt đầu kế hoạch của tôi, những chuyện còn lại anh không cần phải để ý đến. Anh chỉ cần nhìn kết quả của nó là được.

- Hi vọng cậu có thể thành công.

Vương Tiểu Minh nói xong lập tức đứng dậy và rời đi. Có thể đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai người, hắn ta cũng không còn gì để nói nữa.

Còn về việc bên phía tổng bộ của cục Cảnh sát Quốc tế có đồng ý với đề xuất của Dương Gian hay, hắn ta không thèm quan tâm.

Bởi vì dù sao thì bọn họ nhất định sẽ đáp ứng.

Không có quốc gia nào có thể chịu đựng được việc bị mất đi một thành phố, sẽ không có ai gánh được, ít nhất là hiện tại sẽ không có một ai gánh chịu được.

Cứ cho là con quỷ mà Dương Gian thả ra có khủng bố cỡ nào đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không thèm quan tâm.

Tương lai là gì, ai mà biết được nhưng tình huống trước mắt lại bày sẵn ra đó. Cho nên cứ lo chuyện trước mắt đã, còn tương lai tính sau.

Chờ cho Vương Tiểu Minh rời đi, Dương Gian đứng nhìn bầu trời bị lớp sương bụi màu xanh đen bao phủ. Trong lòng thầm nghĩ:

"Cũng không biết ngày sau bản thân mình còn có thể mở mắt mà chứng kiến thế giới này được không nữa."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch