Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 417: Tự Sát 2

Chương 417: Tự Sát 2

Ngay từ đầu Dương Gian chỉ có thể thấy ở giữa tấm gương có một bóng người màu đen nhưng khi cái bóng này đi được nửa đường thì hắn đã thấy được ngũ quan và chiều cao của nó.

Nó tiếp tục đi về phía trước, chờ đến khi cái bóng kia có thể bao phủ được hai phần ba diện tích của tấm gương hắn đã có thể chứng kiến được quầo áo trên người của nó.

Đây là một bóng người mặc bộ đồ vest màu đen, làn da cũng biến thành màu đen, ngũ quan khá cứng ngắc. Mà ngũ quan của nó giống như đúc với Dương Gian.

Bóng người ở bên trong tấm gương cứ đối mặt với Dương Gian như vậy và tiến lên trước, dường như sau một lát nữa là nó có thể đi từ bên trong đến đây.

Sắc mặt Dương Gian trở nên nghiêm túc hơn hẳn, hắn hiểu cái bóng bên trong tấm gương kia cũng là một con quỷ. Một khi soi gương trong thời gian dài, hắn sẽ bị quỷ bên trong tấm gương quỷ này thay thế. Chính hắn tiến vào bên trong tấm gương mà con quỷ ở bên trong lại có thể thoát ra khỏi sự giam cầm của tấm gương và đi đến thế giới này.

"Bắt đầu!"

Không do dự nữa.

Giờ phút này, cái bóng màu đen không có đầu ở sau lưng hắn giống như một đám sương mù nồng đậm, chúng chậm rãi chui vào bên trong người của hắn.

Băng lãnh, chết lặng, cứng ngắc.

Khi cái bóng màu đen xâm nhập vào sau lưng của Dương Gian, hắn lập tức cảm giác được toàn bộ khu vực đó của hắn đã bị mất đi tri giác.

Giống như đã...chết vậy.

Mà khi cái bóng màu đen không có đầu kia chui vào càng sâu bên trong người, Dương Gian lại cảm thấy máu của mình không chảy nữa, chúng nó dừng lại, mất đi sức sống. Tiếp đó tim của hắn cũng ngừng đập theo.

Trừ cái đầu ra, những bộ phận còn lại của hắn đã coi như chết, đã thành một cỗ thi thể.

Đúng lúc này, cánh tay của hắn cũng bị mất khống chế và rủ xuống.

Theo đó miếng lá vàng cuối cùng của sợi dây thừng cũng bị gỡ ra.

Giờ phút này, quỷ dây thừng đã bắt đầu khôi phục lại.

Chỉ trong chốc lát, Dương Gian lập tức cảm giác được sợi dây thừng thô ráp trên cổ của hắn đột nhiên co rụt lại. Dường như có một bản tay vô hình nào đó dang liều mạng siết chặt sợi dây này. Lúc này cái cổ của hắn có cảm giác như muốn đứt đi vậy. Đồng thời theo sự xâm lấn của quỷ ảnh, toàn bộ máu trong người của hắn ngừng chảy, tim ngừng đập, tiếp đến là một cảm giác ngạt thở mãnh liệt xông thẳng vào não của hắn.

Mắt bắt đầu hoa, đầu bắt đầu choáng. Toàn bộ mọi thứ trước mắt gần như chuyển thành màu đen.

- Khụ, khụ khụ!

Mặc dù Dương Gian đã chuẩn bị thật tốt cho việc treo cổ nhưng hiện tại khi rơi vào tình trạng như thế này thì bản năng cầu sinh của hắn lại kích thích khiến cho hắn phải giãy dụa không ngừng, dường như hắn muốn thoát ra.

Thế nhưng hiện tại thân thể của hắn đã không còn là của hắn nữa, nó đã thuộc quỷ ảnh rồi.

Cho nên hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh thống khổ, thân thể của hắn cứ như là một cỗ thi thể bị treo cổ vậy. Tay chân đã bất lực rũ xuống dưới, đồng thời nó còn hơi lắc lư giữa không trung.

Cũng đúng lúc này, bóng người ở bên trong tấm gương quỷ đã chiếm hết toàn bộ tấm gương. Hình dạng, bộ dáng, cách ăn mặc của nó đã biến thành Dương Gian.

Khi Dương Gian bị treo cổ lên trên, cái bóng ở bên trong tấm gương quỷ cũng chậm rãi bay lên cao, sau đó cổ hơi nghểng lên, tay chân rũ xuống.

Nó đang bắt chước lại bộ dạng của Dương Gian khi treo cổ.

Giờ phút này Dương Gian vẫn còn chưa chết, mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ vô cùng. Cuối cùng thì hắn cũng đã cảm nhận được loại cảm giác treo cổ tự từ vì chuyện lặt vặt trong cuộc sống hay là chết do ngạt thở.

Ý thức của hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Mọi thứ trước mắt dần dần mơ hồ.

Giờ phút này não của hắn phải cố hết sức thì mới có thể suy nghĩ được một cách bình thường.

Sắp chết rồi...

Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây, một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ...

Trong sự thống khổ, thời gian trôi qua cực kỳ không bình thường, nó cực kỳ chậm. Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, Dương Gian đã không còn cảm giác được sự thống khổ, ý thức cũng đang nhanh chóng bị mất đi.

Thời gian trôi qua cũng gần bốn phút, con mắt của Dương Gian mới nhắm lại, không còn động tĩnh nữa. Chiếc giày cũng rơi bịch một tiếng ở trên mặt đất.

Nhưng theo những tính toán của khoa học, tình trạng hiện tại của hắn chỉ là bị ngất đi do thiếu dưỡng khí chứ cũng chưa được tính là chết thực sự.

Thế nhưng quỷ dây thừng vẫn tiếp tục treo cổ.

Lúc này đã không còn có một ai gỡ nó ra để thả hắn xuống, cho nên việc hắn chết là kết cục đã được định sẵn.

"Chết?"

Giờ phút này Vương Tiểu Minh có thể thông qua màn hình quá điện thoại di động để chứng kiến khiến cho hắn ta kinh ngạc không thôi.

Vốn dĩ hắn ta đang nghĩ tình huống này có thay đổi không, cũng như xem xem giữa đường có thứ gì đó nhảy ra thay đổi cục diện phải chết của Dương Gian.

Nhưng không có gì xảy ra hết.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch