Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 424: Dương Gian Trở Về 1

Chương 424: Dương Gian Trở Về 1

- Sao không có chỗ nào có ánh đèn vậy?

Khi Dương Gian trở lại tiểu khu Quan Giang một lần nữa. Có điều hắn phát hiện ra chỗ này cũng tối om như khu vực thành phố, không có một ánh đèn nào được thắp sáng.

Lớp sương bụi màu xanh đen vẫn bao phủ hết toàn bộ khu vực này, dường như nó đã nuốt gọn luôn chỗ an toàn cuối cùng mất rồi.

Trong khoảng thời gian hắn chết, toàn bộ thành phố Đại Xương vẫn tiếp tục diễn biến như dự kiến của hắn. Không có chút xíu nào gọi là kỳ tích xuất hiện ngoài dự kiến. Vốn dĩ hắn còn tưởng đám người tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế sẽ làm ra chút biện pháp nào đó. Xem ra hiện tại còn phải dựa vào bản thân hắn tự thân xuất mã để xử lý hết toàn bộ chuyện này.

"Không có đèn bật lên cũng không có nghĩa là toàn bộ người đều đã chết, ít ra thì đám người trong phòng an toàn vẫn còn có thể sống sót."

Nghĩ như vậy, Dương Gian lập tức dừng xe ở cổng ra vào của tiểu khu.

Giờ phút này những căn nhà ở bên ngoài đều đã đóng kín cửa, mỗi một tầng đều đóng hết cửa sổ, rèm cửa cũng được kéo lại. Cho nên không thể nhìn thấy có ai ở bên trong không và cũng không thấy gì bên trong hết. Toàn bộ chỉ là những căn phòng âm u, đầy tử khí.

"Có lẽ đây cũng là tình trạng tốt nhất có thể có đi."

Dương Gian nhìn qua một chút, ngược lại hắn yên tâm hơn.

Nếu nơi này mà xảy ra chuyện thì cảnh vật xung quanh cũng không được bình thường như thế này. Nếu cánh cổng bị mở toan ra, cửa kính của cửa sổ bị vỡ vụn thì chứng tỏ rằng khủng bố đã xâm nhập vào. Như vậy đa phần đám người bên trong sẽ bị giết hại hết.

Hắn xách theo tấm gương quỷ, cũng không nhìn những thứ dây nhợ dăng đầy trước cửa mà đi thẳng vào trong.

Điều quan trọng đầu tiên hắn phải làm chính là mang tấm gương quỷ này đi đến tầng năm để cất và khóa lại, như vậy hắn mới chắc chắn nó sẽ không rơi mất.

Thứ hai là hắn khôg thể không đi thay quần áo và đi ra hồ bơi ở tầng thứ ba để tắm rửa. Vì trên người của Dương Gian toàn là mùi hôi thối của thi thể.

Thế nhưng hắn không thể nào rửa sạch được.

Trên người của hắn vẫn còn dính mùi thi thối, dù hắn đã tắm rửa nhưng cùng lắm là mùi vị này nhạt đi một chút. Còn những chấm thi ban ở trên cánh tay của hắn vẫn còn hiện ra rất rõ ràng. Những thứ này cũng không hề giảm bớt vì hắn phục sinh.

Dương Gian lập tức nhíu nhíu mày.

Tình trạng thân thể đã biến thành như thế này, nói thật hắn không vui vẻ gì cho lắm. Bởi vì những dấu hiệu này cho thấy thân thể của hắn càng ngày càng giống người chết. Hiện tại thứ mà hắn giữ lại chỉ là ý thức của hắn mà thôi. Nếu ngay cả ý thức mà hắn cũng mất đi, hắn sẽ chẳng khác gì những con quỷ chính thức khác.

- Ai!

Bất chợt, Dương Gian đột nhiên cảm thấy được thứ gì đó, ngay lập tức lớp da thịt ở chỗ ngực của hắn nứt ra. Một con mắt quỷ dị hiện ra và tỏa ra ánh sáng màu đỏ, thứ ánh sáng này bao phủ toàn bộ mọi thứ chỉ trong chớp mắt.

Lớp sương bụi màu xanh đen kia lập tức bị xua đi, thay thế cho chúng chính là những ánh sáng màu đỏ tươi.

Hắn đã mở ra quỷ vực trong nháy mắt nhưng hắn mới chỉ sử dụng có một con mắt quỷ.

- A!!!

Có người lập tức giật mình, sau đó run rẩy nói:

- Là, là Dương Gian phải không? Tôi là Trương Lệ Cầm, là nhân viên bán xe hơi cho cậu đây.

Không cần cô nói ra, khi mở ra quỷ vực thì Dương Gian đã biết được kết quả rồi.

Giờ phút này Trương Lệ Cầm đang run rẩy nấp ở một bên cửa ra vào. Trong tay của cô còn cầm điện thoại di động, mở đèn flash và soi về hướng này, lượng pin của nó cũng không còn nhiều.

Sắc mặt của cô tái nhợt, thần sắc khá tiều tụy. Vốn dĩ là một mái tóc đen nhánh, mượt mà, hiện tại đã rối tùm lum, xơ xác. Nhìn qua người ta cứ tưởng là một người đàn bà bị điên, không có ai nghĩ được đây là một người phụ nữ thành thục, gợi cảm được.

Một người phải ở lại đây một mình trong vòng bảy ngày, hơn nữa ngày nào cũng phải sống trong sự sợ hãi liệu có con quỷ nào xuất hiện ở xung quanh hay không. Dưới sự áp lực về tinh thần như thế mà cô không bị điên thì đã được coi là không hề tệ rồi.

Dương Gian nói:

- Cô còn sống à, cũng không tệ. Tôi còn tưởng cô chết mất rồi.

- Tôi, tôi không sao. Tôi nghe được tiếng bước chân đi lên tầng 5, tôi biết có thể cậu sẽ trở về... Tôi một mực chờ cậu trở về.

Thần kinh căng cứng của Trương Lệ Cầm đột nhiên được thả lỏng. Cô lập tức ngồi co quắp dưới đất, nghẹn ngào khóc. Trông cô chả khac gì một đứa bé không nơi nương tựa đột nhiên tìm thấy gia đình của mình vậy.

Dương Gian không an ủi cô, hắn chỉ nói:

- Chuyện linh dị này nên kết thúc rồi. Tôi sẽ đi giải quyết nó, từ giờ trở đi mấy người sẽ không còn việc gì phải sỡ nữa. Lấy quần áo giúp tôi, tôi tắm rửa xong rồi.

Trương Lệ Cầm vội lau nước mắt, cô nhanh chóng đứng dậy, cầm điện thoại soi và hỏi hắn:

- Lấy bộ quần áo nào.

Dương Gian nói:

- Cầm bộ đồng phục của Cảnh sát Quốc tế.

Rất mau Trương Lệ Cầm liền tìm được một bộ quần áo của Cảnh sát Quốc tế còn mới.

Dương Gian vừa lau chút nước còn lại trên người, vừa đi ra từ trong hồ bơi.

- Những thứ kia có tiến vàp trong biệt thự chưa.

- Tôi, tôi không biết.

Trương Lệ Cầm cầm quần áo đi đến:

- Tôi núp kín ở trong tầng bốn, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Nhưng tôi không nghe được động tĩnh nào. Chỉ là bên ngoài có truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tuy nhiên tôi lại không biết của ai cả.

- Thế để tôi điều tra một chút.

Ánh mắt Dương Gian hơi chuyển động, ngay lập tức tức ánh sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện và bao phủ toàn bộ căn phòng, sau đó hướng ra bên ngoài.

Chỉ trong chớp mắt ánh sáng màu đỏ đã bao phủ hết toàn bộ căn biệt thự. Nhưng nó không dừng lại ở đó, ánh sáng màu đỏ bắt đầu lan ra xung quanh tiểu khu. Chưa đến ba giây đồng hồ, toàn bộ tiểu khu Quan Giang đã bị ánh sáng màu đỏ bao trùm.

Tiểu khu Quan Giang lớn như thế nào?

Khi đi lại ở bên trong tiểu khu còn phải lái xe để đi, nó được coi như một trong những tiểu khu lớn nhất của thành phố Đại Xương. Nếu tính cả những chỗ còn chưa quy hoạch và xây dựng xong thì bề ngang, bề dọc của nó ít nhất cũng phải dài 5 km.

Diện tích lớn như vậy mà quỷ vực của hắn lại có thể bao phủ toàn bộ, vậy mà đấy còn chưa phải là cực hạn của Dương Gian.

Dương Gian có thể thông qua quỷ vực để hiểu rõ được tình hình toàn bộ tiểu khu.

- Trong biệt thự không có quỷ nhưng mấy khu chung cư lại có, hơn nữa số lượng không hề ít.

Thân thể Trương Lệ Cầm hơi run rẩy một chút.

- Nguy hiểm như vậy sao?

Dương Gian nói:

- Cũng không tính là nguy hiểm, số lượng như vậy đã được coi là ít rồi. Nếu mà ở trung tâm thành phố, mọi chuyện còn khác xa nơi này nhiều. Hử? Dường như bên ngoài có chuyện, tôi phải qua đó một lát.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch