Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 437: Hàng Ma Xử 2

Chương 437: Hàng Ma Xử 2

Vị trụ trì kia hỏi lại:

- Đây là bí mật được truyền lại đời đời của chùa Hoằng Pháp. Chỉ có vị trí trụ chì của chùa mới có tư cách biết. Cậu định lấy thứ này đi để cứu thành phố Đại Xương?

Dương Gian nói:

- Cũng không phải là hoàn toàn sẽ cứu được, với lại tôi cũng không có nhiều thời gian để ngồi đây giải thích mọi chuyện cho ngài đâu. Nhưng nếu ngài muốn ngăn cản tôi lấy thứ kia đi, ngài cũng chẳng ngăn nổi, cho nên ngài đừng có ngăn cản tôi làm gì.

Sắc mặt vị trụ trì kia hơi thay đổi một chút, cuối cùng thở dài một hơi và nói:

- Vậy tôi cũng không ngăn cản cậu làm gì. Cậu cứ lấy Hàng Ma Xử đi. Có lẽ đều là duyên cái số hết cả rồi. Cũng đến lúc Hàng Ma Xử nên xuất hiện lại ở trên đời này.

Dương Gian hơi giật mình một cái, hắn đưa mắt nhìn vị trụ trì này một hồi, hắn cảm thấy người này biết được một vài thứ gì đó.

Bí mật được truyền lại đời đời?

Cái này cũng giống như căn nhà thời kỳ dân quốc ở bên trong tiểu khu Quan Giang.

Chỉ tiếc là người trông coi căn nhà kia đã chết rồi, lại không có người nào thừa kế nó. Nếu không hắn chắc chắn sẽ dò xét một vài bí mật không thể biết.

- Chờ xử lý xong chuyện linh dị của thành phố Đại Xương, nếu có rảnh tôi sẽ quay lại tâm sự với ngài.

Dương Gian xé lớp lá vàng kia, sau đó đẩy nhẹ cánh cửa.

Cánh cửa lập tức mở ra.

Khóa cửa tự động bị gãy.

Một luồng gió âm lãnh thổi qua khiến người ta phải dựng hết lông tơ. Chỉ trong nháy mắt, dường như xung quanh nhiệt độ bị hạ xuống mất mấy độ.

Vị trụ trì kia run rẩy vì sợ hãi, lão nói:

- Chàng trai trẻ, cậu cẩn thận một chút. Vị sư phụ đã chết đi của tôi có bảo, bên trong chính là một con ác quỷ được cao tăng giam giữ.

- Tôi biết rồi.

Sau khi nói xong, Dương Gian trực tiếp đi vào bên trong.

Hắn đã đến đây một lần rồi nên không cảm thấy sợ hãi lắm.

Quả nhiên, suy đoán của hắn là hoàn toàn chính xác.

Chỗ này là chỗ quen thuộc.

Một mảnh không gian màu đen, hoang vu, trống vắng, không có sinh khí.

Sau lưng chỉ có một lớp tường mốc meo, rêu phong phủ kín.

Nếu người bình thường đi vào chắc chắn sẽ bị hù dọa đến chết mất.

- Vết cào này vẫn còn ở đây, chắc chắn là nơi này rồi.

Dương Gian quay đầu lại, hắn thấy vách tường có mấy vết cào khá dữ tợn, trên đó còn lưu lại máu tươi. Mặc dù hiện tại nó đã biến thành màu đen nhưng từ những dấu vết để lại, có thể đoán ra được những thứ này mới được lưu lại cách đây không lâu, chỉ khoảng mấy tháng thôi.

Mà mấy vết cào này chính là do hai người Đoạn Bằng và Trịnh Phi để lại, trước đó bọn họ muốn đẩy hẳn vào bên tron,gnhưng bị hắn liều chết kéo theo làm tấm đệm.

“Tí tách, tí tách!”

Ở bên trong không gian hắc ám vô tận này liên tục truyền đến âm thanh nhỏ giọt của nước.

Tiếng nhỏ giọt rất nhỏ, rất bé nhưng vì nó nằm ở bên trong không gian tối tăm và yên tĩnh như thế này lại trở nên cực kỳ rõ ràng.

Dương Gian không có cách nào quan sát mọi thứ chỉ bằng mắt thường. Vì là một mảng không gian đen kịt không thấy được gì, cho nên hắn lập tức mở mắt quỷ ra.

Dưới tầm nhìn của mắt quỷ, xung quanh không còn là một màu đen nữa. Hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh.

Một cái cây bằng xương cốt rất to đang cắm rễ trên mặt đất, đồng thời trên thân cây còn treo rất nhiều thứ quỷ dị, có đầu người nhăn nheo, có vải rách cũ kỹ... Với lại ở phía trên thân cây này có treo một bóng người màu đen cao chừng ba mét.

Bóng đen này có hình dạng giống như con người nhưng không có ngũ quan. Toàn bộ bóng đen chỉ thứ gì đó màu đen ngưng tụ lại với nhau, trông nó cũng khá giống với quỷ ảnh.

Nhưng nó lại khác với quỷ ảnh một điều đó chính là nó có đầu.

Hơn nữa thứ này lại có thực thể, còn quỷ ảnh thì không.

Thân ảnh cao lớn kia đang bị một chiếc đinh đóng quan tài xuyên qua người ở giữa ngực và đóng nó dính trên thân cây.

Tiếng tí tách này là do những giọt chất lỏng màu đen đang nhỏ xuống không ngừng từ miệng vết thương kia.

"Thật sự không nghĩ ra được, có một ngày bản thân mình lại quay trở về chỗ này."

Dương Gian nhìn thấy đầu của cái bóng đen này. Trên đó đang bị hổng một lỗ, dường như nó bị thiếu mất một con mắt.

Hắn biết rõ một khi thả thứ này ra thì sau này sẽ xảy ra chuyện cực kỳ khủng bố. Nhưng hiện tại hắn đã không còn cách nào nữa. Bây giờ hắn đang rất cần cái đinh đóng quan tài này để đối phó với con quỷ kia.

Vì thu thập một chút thông tin cho hắn hắn quyết định lấy lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình. Sau này còn tiện mà báo cáo với tên Vương Tiểu Minh kia, để cho hắn ta đi nghiên cứu. Kẻo sau này lỡ gặp phải nó thì lại không biết làm sao để đối phó.

"Thật sự mình cũng không biết thả ra thứ này để đối phó với quỷ chết đói là đúng hay là sai nữa."

Trong lòng của Dương Gian đang do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa tay lấy rút chiếc đinh quan tài kia.

Thế nhưng khi sắp đụng vào chiếc đinh này, hắn vội quay đầu lại và do dự thêm chút nữa. Lúc này Dương Gian lập tức đi ra ngoài, gỡ đống lá vàng kia, hắn dùng bàn tay được bọc lá vàng để rút chiếc đinh kia.

Cũng không biết có phải là do lớp lá vàng ngăn cản hay không, hắn lại chẳng có chút cảm giác đặc biệt nào khi nắm cái đinh. Nhưng hắn cũng phải làm một vài biện pháp để đề phòng có chuyện xảy ra.

Bởi vì người của Dương Gian đã dung hợp với quỷ anh, khi hắn lôi chiếc đinh kia. Cái đinh dính ở trên bóng màu đen to cao được lấy ra cực kỳ dễ dàng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch