Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 451: Cái Giá Phải Trả

Chương 451: Cái Giá Phải Trả

Trong nhà kho yên tĩnh và băng lãnh, từng cỗ quan tài được sắp đặt xung quanh Triệu Khai Minh.

Hắn ta đã ngồi ở đây gần ba giờ đồng hồ rồi. Không nhúc nhích gì cả, trông chẳng khác nào một bức tượng gỗ.

Chút hi vọng cuối cùng trong lòng của hắn ta đã dần dần bị giập tắt từng chút một.

Vì thời gian theo ước định của hắn và lệ quỷ đã trôi qua quá lâu.

Trong quãng thời gian này, những cỗ thi thể nằm trong cỗ quan tài băng không hề có bất cứ dấu hiệu phục sinh nào. Những người kia vẫn là người chết như cũ, hiện tại chỉ còn một mình hắn ta là người còn sống mà thôi. Từ khi con quỷ kia đi theo hắn ta đến giờ, hắn ta không hề biết được con quỷ kia tồn tại như thế nào. Triệu Khai Minh chỉ biết mỗi khi hắn ta nhờ con quỷ kia làm việc gì đó, một người thân bên cạnh hắn ta lại chết, còn bản thân hắn ta vẫn bình yên vô sự.

Đây chính là cái giá mà hắn ta phải trả khi sử dụng lực lượng lệ quỷ.

Thật ra ngay từ đầu hắn ta không biết, đến khi hắn ta phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn màng. Vợ, con gái, cha mẹ, họ hàng thân thích... Tất cả mọi người đều vì hắn ta sử dụng lực lượng lệ quỷ mà chết.

Nhưng thứ tra tấn Triệu Khai Minh không phải là sự sợ hãi cái chết, mà là sự áy này, dằn vặt khi chính hắn ta lại là thủ phạm giết chết những người mà hắn ta yêu thương nhất.

Thậm chí có đôi khi hắn ta đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

Bắt đầu từ cái ngày ác mộng đó, Triệu Khai Minh đã không còn đường quay lại nữa rồi. Hắn ta chỉ có thể đi thẳng về phía trước, đặt toàn bộ niềm hi vọng của bản thân lên trên thân của con lệ quỷ kia. Hắn ta hi vọng sau khi hoàn thành đủ điều kiện của con lệ quỷ, nó sẽ tuân thủ giao kèo mà phục sinh lại người nhà của hắn ta. Sau đó hắn ta sẽ lại bắt đầu lại từ đầu.

Mặc dù bản thân hắn ta có rất nhiều lần nghi ngờ về việc cái này có phải là do con lệ quỷ này lừa gạt hắn ta hay không?

Nhưng dù vậy, Triệu Khai Minh cũng chỉ còn cách tin tưởng nó mà thôi, không dám nghi ngờ.

Bởi vì nếu hắn có bất cứ sự dao động nào thì nó sẽ bóp tắt luôn chút hi vọng được cứu rỗi cuối cùng của hắn ta.

Thời gian đã trôi quađược tầm 4 tiếng đồng hồ.

Hiện tại thời gian đã là hai giờ sáng.

Triệu Khai Minh vẫn cứ như một bức tượng gỗ được đúc ở bên cạnh nhưng cỗ quan tài bằng băng này. Hắn ta đột nhiên cười, một nụ cười thảm hại, điên cuồng.

Giống như hắn ta đã bị điên rồi vậy.

Kế hoạch của của hắn ta đã thành công, có điều kết quả hắn ta vẫn thua.

Hiện tại không còn cách nào để vãn hồi lại những hậu quả hắn ta tạo ra. Lúc này Triệu Khai Minh cảm thấy bản thân không còn mục đích nào để tiếp tục sống nữa.

Hắn ta không hề trách bất cứ ai, bởi vì hắn ta không có tư cách này.

Triệu Minh Khai chỉ từ từ rút cây súng lục từ bên hông ra.

Là một khẩu súng lục màu vàng, băng lãnh, nặng nề, bên trong có chứa 10 viên đạn đặc chế.

Thế nhưng hiện tại loại đạn đặc chế này cũng không còn quan trọng đối với hắn ta nữa rồi, bởi vì lúc này hắn ta chỉ còn là một người bình thường mà thôi nên việc bị ai đó giết hay tự sát đều cực kỳ dễ dàng.

Hắn không hề do dự chút nào mà nhét họng súng vào miệng.

Tự sát, đây đã là con đường cuối cùng mà Triệu Khai Minh có thể đi.

Triệu Khai Minh nhắm hai mắt lại.

- Thật sự xin lỗi, tôi sẽ xuống dưới đó cùng mọi người.

Thế nhưng ngay khi hắn ta định nổ súng.

- Ba ba!

Đột nhiên trong kho hàng yên tĩnh truyền ra tiếng của thứ gì đang cào lên mặt kiếng thủy tinh. Mặc dù âm thanh không lớn nhưng vì kho hàng quá yên tĩnh nên không khó để nghe được nó. Với lại vị trí phát ra âm thanh này lại nằm bên cạnh Triệu Khai Minh.

- Đoàng!

Nhưng đúng lúc này lại có một tiếng súng vang lên.

Triệu Khai Minh quá quả quyết trong việc tự sát, hắn ta gần như không hề do dự bất cứ phút giây nào/ khi nghe được âm thanh kia hắn ta đã không thể nào thu hồi cò súng kịp được nữa.

Cũng không biết có phải là do phát bắn này bị lệch hay do tư thế tự sát của hắn ta không đúng, viên đạn này không xuyên qua đầu của hắn ta. Nó chỉ bay xuyên qua miệng của hắn ta.

Không có đau đớn, chỉ có cảm giác choáng váng mà thôi.

Miệng Triệu Khai Minh chảy đầy màu nhưng hắn vẫn sống, chỉ là hiện tại hắn bị thương cực kỳ nặng.

Tiếng đập phá lên trên tấm kính vẫn tiếp tục vang lên bên cạnh hắn ta.

"Con gái mình đã phục sinh lại rồi?"

Vốn dĩ ánh mắt của Triệu Khai Minh chết lặng đột nhiên lại phát ra ánh sáng. Hắn lê lết thân thể dính đầy máu me trên mặt đất về phía chiếc quan tài băng kia. Sau đó dùng hết sực lực mà hắn ta có để đẩy cái nắp quan tài ra.

Một đứa bé gái vừa khóc vừa leo ra khỏi chiếc quan tài.

- Ba ba, ba ba...

Đứa bé vừa chui ra khỏi đã ôm chầm lấy Triệu Khai Minh vừa khóc lóc.

Triệu Khai Minh muốn đứng dậy nhưng phát súng vừa rồi đã khiến cho hắn ta bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Vì vậy hắn ta không còn chút sức lực nào nữa, hắn ta chỉ có thể nằm co quắp trên mặt đất. Nhưng lúc này hắn ta lại nở một nụ cười vô cùng vui vẻ. Hắn ta ôm lấy người con gái của hắn ta, cảm nhận nhịp thở và nhịp tim của đứa bé, đồng thời vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô bé.

- Đừng, đừng khóc, con gái ngoan của bố. Khụ khụ, bố ở chỗ này.

Việc con gái của hắn ta phục sinh lại để cho hắn ta hiểu được một điều rằng, bản thân hắn ta không có bị con quỷ kia lừa. Chỉ là kết quả lại đến quá muộn. Kỳ tích xuất hiện khi hắn vừa mới tự sát.

Con gái của hắn ta là người chết đầu tiên, cũng là người được hồi sinh lại đầu tiên. Cho nên nếu mọi chuyện diễn ra theo trình tự như thế này thì người phục sinh tiếp theo sẽ là cha mẹ của hắn ta.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch