Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 467: Hắn Muốn Giết Chúng Ta 2

Chương 467: Hắn Muốn Giết Chúng Ta 2

Ảo giác?

Không, không thể là ảo giác được. Bởi vì ảo giác không có cách nào để cho người ta lập tức xuất hiện ở ngoại ô của của thành phố được. Ảo giác sẽ không thể nào để cho con người ta di chuyển mấy chục km chỉ trong vòng mười phút.

Sắc mặt La Tố Nhất trở nên trầm trọng hơn, hắn ta lập tức nói ra suy đoán của bản thân.

- Là quỷ vực, là thứ giống với Lý Quân, Thiếu tướng bộ đội đặc chủng.

- Có tám chín phần là như vậy.

La Tố Nhất nhịn không được chửi thế một tiếng.

- Mẹ kiếp, đã biết tên này là một tên biến thái rồi mà.

Những vị ngự quỷ nhân sở hữu quỷ vực không đại diện cho việc bọn họ lợi hại bao nhiêu. Nhưng những người này tuyệt đối là đối thủ khó chơi. Cùng là ngự quỷ nhân với nhau, những ngự quỷ nhân sở hữu quỷ vực có thể nhẹ nhàng chơi chết người khác. Chứ đừng nói gì đến việc Dương Gian không chỉ khống chế mỗi quỷ vực.

Dương Gian cũng tuân thủ theo lời nói của bản thân, sau khi đám người quản lý của Diễn đàn Linh dị thực hiện yêu cầu, hắn đã thả ba người kia.

Giết người không khó nhưng nếu vì chút chuyện nhỏ này mà gây ra một loạt những chuyền phiền phức thì hắn cảm thấy không hề đáng.

Chỉ là gõ đầu bọn họ một cái để cảnh cáo mà thôi. Sau khi cảnh cáo xong, lại cộng thêm một chút tổn thất được bên kia đền bù lại, Dương Gian cảm thấy như vậy là đủ rồi. Nhưng nếu việc này vẫn không có đạt được hiệu quả, đương nhiên Dương Gian sẽ không ngần ngại gì mà giết gà dọa khỉ.

Trương Lệ Cầm nằm trên giường chứng kiến Dương Gian quay trở lại, cô không nhịn được liền hỏi:

- Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô đã quá quen thuộc đối với việc xuất quỷ nhập thần của Dương Gian, vì thế không có phản ứng gì nhiều.

Dương Gian nói:

- Không có chuyện gì, chỉ là chuyển phát nhanh thôi.

Trương Lệ Cầm hỏi.

- Chuyển phát nhanh gì mà lại đưa lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này.

Dương Gian cảm khái:

- Cũng không có gì, có người đột nhiên phát thiện tâm. Tự dưng kêu người nửa đêm nửa hôm đưa đến tặng tôi một khoản tiền, làm tôi thiếu chút nữa phải khóc vì cảm động. Xã hội hiện tại không có mấy người có lòng tốt như người ta đâu, nếu có cơ hội tôi sẽ phải mời người ta ăn cơm để cảm ơn.

Trương Lệ Cầm lườm hắn một cái. Sống từng này năm rồi, cô sẽ không bao giờ tin mấy câu chuyện quỷ xuất phất từ miệng Dương Gian.

Cũng không đợi cho Dương Gian nói hết, cô lập tức chủ động quấn lấy hắn và nói:

- Đúng rồi, có một việc muốn nhờ cậu giúp.

Dương Gian nói:

- Chuyện gì?

Trương Lệ Cầm nói khẽ:

- Chỉ là chắc chắn sau này tôi không thể nào tiếp tục làm nhân viên tiêu thụ xe hơi nữa. Vì vậy tôi muốn sau này tôi sẽ làm việc cho cậu, có được không?

Dương Gian nói:

- Tôi không có công ty, cô làm thuê cho tôi bằng cách nào? Quản lý tiền tài của tôi thì đã có chị đại Giang làm rồi.

Trương Lệ Cầm nói:

- Cậu mở một cái công ty là được mà? Đối với cậu mà nói chuyện này chẳng có gì khó khăn đâu. Nếu cậu muốn tôi tiếp tục ở lại chỗ này thì cũng cần phải tìm lấy một lý do gì đó chứ. Cứ để tôi ở không như vậy hoài có chút không được tốt.

Dương Gian suy tư, dường như ý nghĩ của hắn bất chợt nảy ra cái gì đó, hắn lập tức nói:

- Ừm, lời này của cô cũng có chút đạo lý. Đúng là tôi phải thành lập một công ty. Thành phố Đại Xương lớn như vậy, không thành lập thế lực riêng của tôi thì sao được. Đợi khi nào rảnh tôi sẽ bàn lại với chú Trương một chút. Thử xem ý kiến của chú ấy như thế nào, dù sao tôi cũng không hiểu nhiều về phương diện này .

Hắn cũng phải mấy vị nhân vật chính trong các tiểu thuyết đô thị, không thể là người toàn năng trong mọi việc được. Dương Gian chỉ có chút kinh nghiệm hơn người ở trên phương diện xử lý chuyện linh dị mà thôi. Còn các phương diện khác, hắn chỉ là một con gà.

Nếu không phải có Giang Diễm quản lý giúp hắn về phần tiền bạc, có lẽ hắn sẽ không biết bản thân nên làm gì để tiếp nhậnphần sản nghiệp trong tiểu khu Quan Giang được.

Trương Lệ Cầm cười rộ lên một tiếng:

- Được, vậy cậu định cho tôi chức vụ gì đây?

Đương nhiên điều mà cô để ý không phải là chức vụ gì. Đây là cái cớ để cô có cơ hội ở lại bên cạnh Dương Gian mà không cần phải lo lắng người khác nói xấu.

Dương Gian nói:

- Đối với nhân tài như cô, chắc chắn là phải làm thư ký rồi.

Trương Lệ Cầm nháy mắt mấy cái, cô có chút hưng phấn.

- Vậy sau này mong ông chủ sẽ chiếu cố nhiều hơn.

Nhưng Dương Gian lại không sinh ra chút rung động nào đối với việc dụ hoặc của người đàn bà thành thục này, hắn cực kỳ bình tĩnh. Có lẽ hiện tại việc tư duy và suy nghĩ theo thói quen khiến cho hắn trông giống như một người bình thường đang sống mà thôi. Nhưng tất cả những thứ này đối với hắn mà nói có cũng được, còn không có cũng chẳng sao.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch