Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 479: Lâm Long Tuyệt Vọng

Chương 479: Lâm Long Tuyệt Vọng

Vốn là một cuộc họp yên ổn với mục đích khen ngợi Dương Gian, cũng giống như một buổi lễ khánh công vậy. Nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho việc giới thiệu thân phận và địa vị của Dương Gian trong tổ chức Cảnh sát Quốc tế, đồng thời cũng khiến cho hắn đạt được sự chú ý từ mọi phía và dễ dàng trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng yếu.

Thế nhưng không có ai biết được rằng mấy người ngự quỷ nhân này có khó nói chuyện hơn cả tưởng tượng.

Nếu chỉ là sự kiêu ngạo thì cũng thôi đi, nhưng bọn họ lại còn bành trướng đến mức chẳng coi ai ra gì.

Mặc dù năng lực của ngự quỷ nhân đúng là khá đặc thù, rất lợi hại, có thể áp đảo nhiều người. Nhưng những người đó chỉ là người bình thường, một khi đối mặt với Dương Gian mà bọn họ còn giữ nguyên thái độ đó thì thật sự là quá ngu xuẩn.

Nếu không nói đến thân phận người mới của Dương Gian, ít ra hắn cũng là một vị ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ.

Chỉ với việc Dương Gian có thể khống chế hai con lệ quỷ, hắn đã không phải là người yếu nhất trong đám người này rồi. Vậy mà tên Lâm Long ngu ngốc này lại chỉ chăm chăm để ý đến thân phận người mới của Dương Gian mà lại không chịu để ý đến việc Cảnh sát mắt quỷ cũng là một vị ngự quỷ nhân có sức mạnh không nhỏ.

Giờ phút này khuôn mặt Lý Quân đã cực kỳ ngưng trọng.

"Ngăn cản không nổi?"

Cùng là quỷ vực với nhau nhưng quỷ vực của hắn ta lại bị quỷ vực của Dương Gian hạn chế, hơn nữa còn là áp chế toàn bộ phương diện.

Điều này chứng tỏ rằng quỷ vực của Dương Gian có đẳng cấp cao hơn hắn ta rất nhiều.

Từ lúc chuyện linh dị của quan tài quỷ ở thôn Hoàng Cương đến giờ đã qua bao lâu? Cùng lắm cũng chỉ hơn ba tháng thôi mà. Sao tên Dương Gian này lại có thể trưởng thành đến mức độ như thế này, điều này quá không bình thường.

"Không thể xâm nhập vào quỷ vực thì làm sao cứu Lâm Long ra ngoài. Nếu không thể áp chế được quỷ vực của Dương Gian, bất cứ hành động nào đều sẽ thất bại."

Ánh mắt Lý Quân khẽ đảo, hắn ta đang định sử dụng năng lực của con lệ quỷ thứ hai.

Thế nhưng Vương Tiểu Minh ở bênh cạnh đã cản lại:

- Muộn rồi, dựa vào năng lực của Dương Gian, có lẽ chuyện này đã kết thúc từ khi bắt đầu. Mấy thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là biểu hiện của ảo giác mà thôi. Với lại chưa chắc cậu đã có thể khóa chặt Dương Gian được, cậu không thể vì Lâm Long mà lội xuống vũng nước này.

Dựa vào những hiểu biết đối với Dương Gian, Vương Tiểu Minh biết tính cách của tên gia hỏa này cực kỳ táo bạo. Một khi hắn mà đã ra thì còn hung ác hơn cả quỷ. Động một chút là muốn liều mạng cùng người khác, đối với hắn mà nói, khái niệm đến điểm dừng của mấy người trưởng thành kia không hề tồn tại, cũng không có cái gì gọi là đại cục làm trọng.

Thế nhưng chính vì bản thân hắn còn chưa bị xã hội mài bớt đi góc cạnh, hắn vẫn còn giữa nguyên được tình cách vốn có của bản thân nên hắn mới có thể khác người được như thế này.

Theo sự bại lui của Lý Quân, cùng với việc những người khác không có một ai nhúng tay mà chỉ đứng xem, vụ ma sát nhỏ này được nhanh chóng kết thúc.

Mọi người nhìn thấy Lâm Long bị cái bóng quỷ dị khống chế thân thể ở bên trong quỷ vực, khiến cho hắn ta không thể hành động. Cuối cùng tự bản thân hắn ta đi vào trong chiếc rương bằng vàng, tự nhốt mình lại.

Đến khi Lâm Long tuyệt vọng tự nhốt bản thân vào trong đó.

Chiếc rương cùng với người đồng thời biến mất tại chỗ.

Đúng thế, cả hai đã biến mất ngay trước mặt mọi người, không thấy tăm hơi nữa. Không còn trong phòng họp, cũng không còn ở trong trung tâm thể dục thể thao thành phố này nữa.

Triệu Kiến Quốc vừa sợ vừa giận, anh ta nói:

- Dương Gian, cậu mang người đi đâu rồi? Cậu chỉ giáo huấn hắn ta một chút cũng không sao, tôi sẽ không để ý. Nhưng nếu cậu giết hắn ta thì tôi sẽ khó mà bàn giao lại cho tổng bộ lắm.

Dương Gian nhìn anh ta một lát, rồi nói:

- Tôi cảm thấy chắc chắn sau này tên Lâm Long sẽ nghĩ cách trả thù tôi. Lòng dạ của tên gia hỏa này rất hẹp hỏi, vì thế tôi đưa hắn ta đến một nơi vô cùng an toàn và bí ẩn. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không giết chết hắn ta đâu. Tôi có phải là con người có lòng dạ nhỏ mọn đâu mà anh lo. Người ta chỉ mắng tôi có một hai câu, uy hiếp tôi mấy lần thì sao tôi có thể giết chết người ta được.

Đám người đồng loạt tặng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

Cậu mà còn mặt mũi bảo người khác hẹp hòi hay sao, có hay cậu mới là người hẹp hòi thì có.

Dù đám người nghĩ thế nào về Dương Gian đi nữa, bọn họ đều kinh ngạc đối với cuộc giao tranh của Dương Gian và Lâm Long.

Giữa hai người không có gì gọi là đại chiến ba trăm hiệp, cũng không có sự va chạm khủng bố giữa lệ quỷ và lệ quỷ. Cì cấp bậc lệ quỷ của Lâm Long không đủ, cho nên bị Dương Gian nghiền nát trong nháy mắt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch