Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 499: Gián Điệp

Chương 499: Gián Điệp

Nhưng cô gái phóng viên kia lại vẫn cầm máy ghi âm và tiếp tục đưa tin.

- Xin chào quý vị và các bạn, vị tiên sinh này thẹn quá hoá giận cho nên đã đập hư máy quay của chúng tôi rồi. Đây là do tính cách bị vặn vẹo hay là đạo đức xuất hiện vấn đề. Rất có thể ở sau chuyện lần này của thành phố Đại Xương đang ẩn giấu chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ. Vì sao tất cả mọi người đều không có một ai bàn tán về những chuyện có liên quan đến vấn đề này? Tôi là phóng viên Suzanne, đang đưa tin ở thành phố Đại Xương.

Trương Hàn ở một bên cười bất đắc dĩ.

- Cực kỳ phiền phức đúng không?

- Đúng là rất phiền phức, hiện tại phóng viên đều chuyên nghiệp đến mức độ này rồi hay sao vậy? Thế nhưng nếu mấy người vẫn muốn tiếp tục phỏng vấn, tôi có thể sử dụng tội danh ngăn cản người thi hành công vụ để cưỡng chế trục xuất tất cả các người ra khỏi đây.

Dương Gian trực tiếp lôi súng lục ra, sau đó bắn một phát súng chỉ thiên để cảnh cáo.

- Đoàng!

Ngay lập tức cô gái phóng viên tên là Suzanne này giật mình một cái. Những người nước ngoài ở phía sau chửi thề một tiêng, sau đó rút súng ra.

Dương Gian thấy cảnh như vậy thì cười rộ lên.

- Hả, từ lúc nào mà phóng viên lại có tư cách mang súng theo vậy?

Nếu những người này mà là phóng viên thật thì đúng là hắn không tiện ra tay thật, dù sao những người đó đều là người bình thường, hắn cảm thấy bản thân không cần phải lãng phí thời gian vào việc này. Nhưng khi những người này rút súng ra ngoại thì mọi chuyện lại khác rồi. Chắc chắn đây không thể nào là một đoàn quay phim của đài truyền hình được.

Dương Gian nhìn lướt qua toàn bộ đám người, sau đó nói:

- Nhìn tốc độ rút súng của mấy người mà xem, chà chà còn nhanh hơn cả tôi, chuyên nghiệp hơn nữa chứ. Chắc là đã được huấn luyện qua đúng không, vì tôi nhìn thấy rất giống với những tên lính đánh thuê lúc trước tôi từng gặp... Một đội được huấn luyện nghiêm chỉnh lại mang theo hai người phóng viên nghiệp dư. Đối với đội ngũ như thế này, tôi có đủ lý do để nghi ngờ mấy người chính là gián điệp.

Một đoàn năm người, có ba người rút súng ra, còn hai người dường như không có kinh nghiệm gì, bị dọa phải ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Dương Gian nói nhưng sau đó lại bất chợt cười cợt một tiếng.

- Nguy hiểm của thành phố Đại Xương vừa mới được giải trừ, vậy mà có một ít thế lực không kịp chờ đợi đã thò tay vào trong này?

- Không, không đúng, nếu như mấy người thật sự muốn thăm dò tình báo sẽ không thể nào mang theo súng được. Không có ai lại đi phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế này. Được rồi, để tôi thử đoán xem nhé.

- Mục đích mang theo vũ khí của mấy người là để phòng có nguy hiểm, nguy hiểm ở trong tiểu khu Quan Giang dường như chỉ có một...đó chính là Cảnh sát mắt quỷ. Mấy người thấy tôi nói có đúng không?

- Cho nên nguyên nhân thực sự khi mấy người phải ngụy trang thành đoàn quay phim này chính là để tiếp xúc với tôi? Thu thập tin tức của tôi.

Hắn vừa đưa ra suy đoán, đồng thời quan sát biểu cảm của những người này. kết quả không khiến cho hắn thất vọng.

Sắc mặt của ba người cầm súng trong nháy mắt liền thay đổi.

Sắc mặt của người đàn ông cao lớn lúc nãy cầm máy quay phim trở nên khó coi, sau đó người này vội vàng dùng tiếng trung để nói chuyện.

- Tiên sinh, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Có người muốn mời ngài tham gia một buổi lễ khiêu vũ, chúng tôi đến đây để đưa thiệp mời. Nếu không sử dụng thân phận của phóng viên thì chúng tôi sẽ không có cách nào hoạt động trong thành phố Đại Xương.

Dương Gian nói.

- Cậu tên là gì, tiếng trung của cậu không hề tệ.

Người nước ngoài kia trả lời.

- Terry.

- Đoàng!

Dương Gian trực tiếp nổ súng, một viên đạn bay lướt qua đũng quần của người kia.

- Thật sự xin lỗi, khả năng bắn súng của tôi không được tốt lắm. Vốn dĩ tôi định ngắm vào chân của cậu nhưng kết quả nó bay hơi lệch. Ngoài ra tôi không có hứng thú lắm đối với lệ hội khiêu vũ kia, bởi vì tôi không biết khiêu vũ, tôi chỉ có thể từ chối với lời mời kia. Hiện tại tôi lại gửi đến mấy người một lời mời khác, mấy người có hứng thú đến nhà tù của thành phố Đại Xương để thăm thú một phen không?

Terry bị dọa phải giật mình, vô ý định rút súng ra phản kích lại nhưng hắn kịp thời kiềm chế sự xúc động này.

Dường như người này cũng không sợ bị người khác chỉa súng vào.

Quả nhiên những người bị quỷ nhập đều rất khác biệt.

Terry lập tức nói:

- Tiên sinh, ngài nên thử thông cảm một chút, bởi vì điều này sẽ tốt cho ngài.

Dương Gian nói:

- Nếu như cậu bỏ vũ khí xuống và đầu hàng, như vậy thái độ của tôi sẽ tốt hơn một chút. Nếu không, viên đạn tiếp theo có thể sẽ xuất hiện trên người của mấy người đó.

Mặc dù hắn hiểu sẽ có một ít thế lực có ý định tiếp xúc với mình, nhưng vì sao bọn họ lại không mời mọc cho nó đàng hoàng hơn một chút, cứ ném đi thể diện để làm những chuyện lén lén lút lút này, chẳng lẽ bọn họ không biết như vậy rất mất lịch sự hay sao?

Trương Hàn chuẩn bị mang theo vợ của anh ta rời khỏi đây.

- Còn tưởng là phóng viên thật, làm tôi phải tốn mất nửa ngày thời gian. Nếu hiện tại đã không còn chuyện gì nữa, vậy cậu cứ giải quyết đi, tôi còn phải ăn sáng nữa.

Dương Gian quay đầu lại hỏi:

- Anh không định giúp tôi một tay sao?

Trương Hàn nói:

- Giúp cậu thu dọn xác? Cho tôi xin đi, vợ tôi còn ở bên cạnh đó, chút chuyện nhỏ này cậu tự mình xử lý đi.

Sau khi nói xong, anh ta lập tức quay đầu rời đi.

Đừng nói Dương Gian, bất cứ ngự quỷ nhân nào đều sẽ không để vào mắt đám người bình thường này. Một khi những người này tiếp xúc với Dương Gian, đương nhiên là bọn họ đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ chết ở đây, nếu không bọn họ sẽ không phái những người râu ria này đến.

- Không còn cách nào khác, vẫn nên báo cảnh sát thôi.

Cuối cùng Dương Gian vẫn quyết định báo cảnh sát, có chuyện cứ kiếm cảnh sát.

Hắn cho rằng trên người của đám này chắc chắn có tình báo nào đó có tác dụng, định để cho Lưu đội trưởng thẩm vấn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch