Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 504: Liên Lạc Viên Mới

Chương 504: Liên Lạc Viên Mới

Ở đầu bên kia của điện thoại vang lên một giọng nói nhưng chủ nhân của giọng nói này cũng không phải Lưu Tiểu Vũ, mà là của một người liên lạc viên khác. Giọng nói của người này rất gợi cảm, trong có còn kèm theo chút dụ hoặc, không hề giống với giọng nói của một người liên lạc viên nghiêm túc chút nào.

Dương Gian nói:

- Cô là ai? Liên lạc viên của tôi không phải là Lưu Tiểu Vũ sao?

- Xin chào ngài, Dương Gian, tôi là liên lạc viên thứ hai của ngài, tên của tôi là Tần Mị Nhu. Sau này tôi và Lưu Tiểu Vũ sẽ thay phiên nhau để phục vụ ngài.

Cô gái tự xưng là liên lạc viên mới đáp lại.

Dương Gian nói:

- Trong giọng nói của cô để lộ ra một cỗ dụ hoặc mãnh liệt, đây là do trời sinh hay cô cố ý sử dụng giọng điệu này để giao tiếp với tôi vậy? Có phải là bên phía tổng bộ đang điều tra mẫu phụ nữ mà tôi thích phải không? Bọn họ mới cố ý an bài cô vào vị trí này?

Tần Mị Nhu nói:

- Cũng không hẳn như vậy, chỉ là hiện tại công việc của cậu đang cực kỳ quan trọng. Một mình Lưu Tiểu Vũ sẽ không thể nào đảm bảo việc túc trực điện thoại của cậu 24/24, vì thế mới thêm tôi vào vị trí này. Thế nhưng cậu cứ yên tâm, thái độ phục vụ và tố chất nghề nghiệp của tôi tuyệt đối tốt hơn Lưu Tiểu Vũ, tôi dám cam đoan mình sẽ không làm chậm trễ công tác của cậu.

Dương Gian nói:

- Cô nói cô làm việc này tốt hơn cả Lưu Tiểu Vũ? Nhưng tôi thì không tin điều này cho lắm. Được rồi tôi sẽ thử cô một chút, thử xem tố chất của cô có được như lời cô nói không?

Âm thanh đầy mị hoặc của Tần Mị Nhu lại vang lên:

- Không biết cậu định dùng cách gì để kiểm tra tôi đây?

Dương Gian nói:

- Âm thanh của cô dễ nghe như thế, vậy cô thử gọi một hai câu nghe thử đi, chính là cái đó đó... Cô hiểu chứ.

Lúc này ở đầu bên kia của điện thoại lập tức trầm mặc, không có đáp lại hắn.

Dương Gian nói:

- Sự xấu hổ chính là kẻ địch lớn nhất của một người phụ nữ, xem ra tố chất tâm lý của cô không được cứng cho lắm, chỉ kêu một hai tiếng mà cô đã không dám rồi? Cô nên từ chức đi, đổi lại Lưu Tiểu Vũ cho tôi. Bởi vì tôi khá là nghi ngờ về khả năng làm việc của cô, lỡ sau này xảy ra chuyện thì người mà cô hãm hãi không chỉ có một mình tôi mà là nguyên cả một tòa thành thị đấy. Ví dụ như hiện tại, tôi chỉ bảo cô kêu lên hai tiếng mà cô cũng im lặng, nếu đến khi xảy ra chuyện linh dị đột xuất, tôi bảo cô dùng điện thoại di động định vị vệ tinh kêu một hai câu để hấp dẫn sự chú ý của lệ quỷ mà lúc đó cô lại do dự, vậy tôi biết phải làm sao bây giờ?

- Mấy cô không cần phải mạo hiểm gì hết, ngược lại còn được ngồi ở bên trong phòng làm việc có đủ điều hòa, máy lạnh các kiểu. Còn tôi ngược lại, tôi phải xông pha mạo hiểm ở bên ngoài. Đối với cô, có thể đó là một trò đùa trong công việc nhưng đối với tôi thì nó lại là một trò chơi giữa sự sống và cái chết. Cho nên tôi nghĩ cô nên từ chức đi.

- Với lại, nếu tôi nói, giả sử người nghe điện thoại lúc này là Lưu Tiểu Vũ, tôi bảo cô ta kêu một hai tiếng thì cô ta sẽ không do dự mà kêu ngay, cô có tin không?

Sau khi nói một đống những câu từ đầy chính nghĩa, tựa như hắn đang vì tổ quốc, vì nhân dân mà hi sinh vậy. Hiện tại nếu như Tần Mị Nhu không kêu một hai tiếng theo lời hắn nói thì cô ta phải xin lỗi tổ quốc, xin lỗi nhân dân.

Sau khi im lặng được một lúc, Tần Mị Nhu lại mở miệng nói.

- Vậy cậu thử nói xem tôi nên kêu như thế nào? A a, ư ư? Có phải như thế này không?

Dương Gian nói:

- Cô đang kêu cứu mạng đó à? Gợi cảm một chút, mị hoặc một chút nữa.

- Ừm!

Giọng nói của Tần Mị Nhu đã trở nên mị hoặc hơn rất nhiều nhưng vẫn còn khá cứng ngắc.

Dương Gian nói:

- Cô đang đau đẻ đó à? Hay là có ai đó đang đánh vào bụng của cô vậy. Ngay cả chút chuyện cỏn con này mà cũng cần tôi phải dạy cho cô hay sao? Không phải đây là kỹ năng trời sinh của phụ nữ à? Chẳng lẽ cô không có chút thiên phú nào về phương diện này?

- Ừm... Ừm!

Tần Mị Nhu không còn cách nào khác, cô ta chỉ đành phải tiếp tục thõa mãn yêu cầu vô lý của Dương Gian. Giọng của cô trở nên gấp gáp một chút, sau đó kêu hai tiếng. Ngay lập tức âm thanh mê người kia được truyền đến tai của Dương Gian nhờ điện thoại vệ tinh.

- Tốt, cứ như thế, kêu thêm hai tiếng.

Tần Mị Nhu lại kêu thêm hai tiếng.

Dương Gian nói:

- Ổn đấy!

- ...

Ngay lập tức ở đầu bên kia của điện thoại lại tiếp tục chìm vào trong yên lặng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch