Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 542: Xe Buýt Biến Mất

Chương 542: Xe Buýt Biến Mất

Trong lúc nhất thời mặt mũi của Hứa Phong tối sầm lại. Nếu Dương Gian mà làm như vậy thì khả năng cao hắn ta sẽ biến thành một tên tội phạm bị truy nã mất.

Dương Gian bất chợt cười rộ lên.

- Tuy nhiên việc anh trở thành tội phạm bị truy nã cũng chưa phải là điều bết bát nhất, điều bết bát nhất chính là tôi sẽ sắp xếp bảy tám chục vị Cảnh sát Quốc tế trông coi anh. Nếu Vào một ngày đẹp trời nào đó mà anh lỡ đi xuống xe sẽ nhanh chóng bắt anh lại ngay, để cho anh cảm giác được cái gì gọi là lên voi xuống chó.

- Cậu đừng có mà quá đáng!

Lần này Hứa Phong đã không thể nào bình tĩnh được nữa. Bởi vì hắn ta biết rất có thể điều mà Dương Gian nói sẽ trở thành hiện thực.

Dương Gian lập tức nhún nhún vai và bảo:

- Thật xin lỗi nhé, người trẻ tuổi đều thích gây chuyện như vậy đó. Nếu anh không phục có thể chọn cơ hội nào đó chạy xuống xe và đến tổng bộ để trình bày mọi thứ. Anh mà làm như vậy thì có lẽ kế hoạch của tôi sẽ thất bại.

- Cậu muốn dùng chuyện này để ép tôi xuống xe, cậu quá ngây thơ rồi đó? Với lại cậu cũng đừng có cao hứng sớm như vậy. Cậu nên nhớ là hiện tại cậu vẫn còn ở trên xe buýt và chưa chắc chiếc xe này sẽ ngừng lại ở thành phố này, cũng có thể ngày hôm nay nó sẽ không dừng lại. Đến khi đó cậu lại phải ở trên xe thêm mấy ngày. Để tôi xem đến lúc đó cậu còn đủ sức để nói mạnh miệng như thế này nữa không?

Trong lòng của Hứa Phong thầm nguyền rủa Dương Gian đột nhiên chết một cách bất đắc kỳ tử.

Từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ gặp được một con người vô sỉ như hắn.

Nhưng hắn ta chỉ vừa nói xong câu đó.

Chiếc xe buýt đột nhiên chạy chậm và dừng lại ở trước một chỗ chờ xe buýt.

“Phanh!”

Cửa xe buýt đột nhiên mở ra.

Thời gian lúc này là bảy giờ rưỡi.

Mặc dù hiện tại đã hơi muộn một chút, nhưng dầu gì cũng có người muốn đi đâu đó.

Dương Gian đứng dậy, hắn lộ vẻ tươi cười và nói:

- Khiến cho anh phải thất vọng rồi, chiếc xe buýt này đã ngừng lại, tôi có thể rời đi.

Sắc mặt Hứa Phong càng thêm khó coi.

Tên gia hỏa này không phải chịu đựng nguy hiểm vì lệ quỷ khôi phục, chỉ cần chờ đến điểm an toàn là Dương Gian có thể rời đi. Không có bất cứ thứ gì ước thúc hắn, nhưng hắn ta lại không thể làm được như vậy.

Mặc dù hắn ta cũng có thể rời khỏi xe buýt, có điều trời mới biết được nếu muốn lên chiếc xe buýt này vào lần tiếp theo thì phải đón ở đâu, có còn leo lên xe một cách thuận lợi được nữa không. Cho nên trước khi việc lệ quỷ khôi phục còn chưa bị xử lý, bọn họ sẽ không xuống xe.

Ngay khi đi gần đến cửa xe, Dương Gian đột nhiên quay đầu lại và nói:

- Lâm Bắc, nể tình việc anh tiết lộ thông tin cho tôi. Nếu có chuyện gì cần tôi giúp một tay thì cứ nói, tôi sẽ không ngại giúp anh một lần.

Lâm Bắc nghĩ nghĩ một hồi, rồi nói:

- Tôi không có việc gì cần sự giúp đỡ của cậu hết. Nhưng nếu có thể thì cậu gửi cho người nhà của tôi ít tiền, cứ coi như là tôi vay cậu đi. Tiện thể nhắn luôn với bọn họ là tôi không sao. Mà thôi, khỏi chuyển tiền đi, nhìn bộ dạng của cậu không phải là người có tiền cho lắm, cậu chỉ cần báo bình an của tôi cho gia đình tôi là được rồi. Lý do thì cậu cứ tùy tiện nói ra một cái đi. Cậu là Cảnh sát Quốc tế, nên việc điều tra hồ sơ của tôi cũng không quá khó. Lâm Bắc, sinh viên của học viện Phật Pháp, chút tin tức đó là đủ cho cậu rồi chứ.

Dương Gian nói:

- Được rồi, tôi sẽ làm tốt chuyện này giúp anh, yên tâm đi. Nếu có cơ hội thì khi ở trên xe anh cứ hố chết tên Hứa Phong đó cho tôi. Nếu anh làm được tôi sẽ gửi cho người nhà của anh 5000 vạn.

Hứa Phong gầm nhẹ:

- Dương Gian, CM cậu.

Lần này hắn ta đã nhịn không nổi rồi.

Hắn còn chưa tính việc Dương Gian định bôi xấu hắn ta, biến hắn ta thành tội phạm bị truy nã. Vậy mà lúc này lại còn muốn châm ngòi li gián. Sau đó còn tập hợp Cảnh sát Quốc tế để chuẩn bị bắt hắn ta khi hắn ta trở về.

Tuổi hắn còn nhỏ mà sau lòng báo thù lại mạnh như vậy.

- Chúc anh may mắn.

Dương Gian phất phất tay, hắn lười quan tâm đến tên Hứa Phong kia mà quay đầu đi thẳng xuống xe.

Nhưng vừa mới đi xuống xe, Dương Gian đột nhiên thấy được một đám người đang đứng ở phía trước và chen chân leo lên xe.

- Đám người này không sợ chết hay sao?

Dương Gian nhíu mày, sau đó quát to.

- Chiếc xe buýt này có quỷ. Nếu đi lên sẽ không thể xuống, mấy người nhanh chóng rời đi.

Có quỷ?

Đầu óc của cậu có bị vấn đề gì không đó?

Những người hành khách đang định lên xe kia nhìn hắn với ánh mắt khi nhìn người tâm thần. Thậm chí có một vài người còn cố gắng né ra xa hắn một chút.

Dương Gian thấy lời cảnh cáo của bản thân không có tác dụng cho lắm nên đang chuẩn bị dùng biện pháp mạnh. Hắn muốn dùng súng để cảnh cáo, xua tan đám đông.

Thế nhưng khi hắn quay đầu lại để kiểm tra thì đột nhiên phát hiện ra, chiếc xe buýt đằng sau lưng đã không còn là chiếc xe buýt mà hắn vừa leo xuống nữa.

Trên xe có không ít hành khách đang ngồi, hàng cuối cùng của xe buýt cũng không phải là hai người Hứa Phong cùng Lâm Bắc.

Mặc dù hình dạng bên ngoài của chiếc xe buýt không khác quá nhiều so với chiếc hồi nãy nhưng kiểu dáng lại khác xa nhau.

Chiếc xe buýt quỷ kia đã biến mất đâu không thấy nữa rồi.

Trong lòng Dương Gian hơi run.

"Thứ kia rời đi từ lúc nào vậy?"

Hắn chỉ vừa mới quay đầu một cái, chiếc xe buýt quỷ kia đã biến mất rồ. Hơn nữa hắn đứng gần như vậy mà không hề phát hiện ra.

Hắn đứng yên tại chỗ và nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt kia một hồi lâ. Ssau khi xác nhận chiếc xe buýt này không phải là chiếc xe buýt kia thì hắn mới cảm thấy yên tâm.

Ánh mắt Dương Gian khẽ trầm tư, hắn không biết được việc bản thân leo lên chiếc xe buýt quỷ này là một điều may mắn hay không may mắn.

"Khó trách hai người kia sẽ không dễ dàng leo xuống xe. Nếu bọn họ mà xuống xe giống như mình thì khả năng cao là không thể quay lại. Nhưng như vậy thì chẳng mấy chốc mà hai người bọn họ sẽ chết do lệ quỷ khôi phục. Chỉ sợ không phải ai cũng có thể leo lên chiếc xe buýt quỷ này, còn có leo lên được hay không là hoàn toàn dựa vào vận khí."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch