Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 562: Đoạn Băng

Chương 562: Đoạn Băng

Ý định của Paul là rời xa tên điên này. Thế nhưng ngay khi hắn ta vừa mới đứng dậy và bước về phía trước một bước đã ngã nhào trên mặt đất.

Hai chân của hắn ta rụng xuống, trông nó giống như kiểu hai cái chân kia không phải của hắn ta vậy, nó chỉ bị dán lên trên người cho nên mới dễ dàng bị rớt ra như vậy.

Paul bị dọa phải kêu to:

- Chết tiết, cậu đang làm gì với tôi vậy?

Dương Gian từ tốn nói:

- Chỉ là cảnh cáo mà thôi, ông có thể tiếp tục đi lên trước nếu còn tin tưởng vào sự bảo hộ của chúa. Tôi cũng không ngại đâu, nhưng tôi phải nhắc nhở ông một điều. Dù chúa có bảo vệ ông đi nữa, Chúa cũng phải cút khỏi địa bàn của tôi thôi.

Sau khi nhận thức được sự lợi hại của Dương Gian, Paul lập tức tỏ ra hết hi vọng. Hắn ta giẫy dụa bò lại và ngồi trên ghế so pha với sắc mặt tái nhợt.

- Nói chuyện với những người như các cậu thật là nguy hiểm. Được rồi, tôi đầu hàng. Nhưng cậu làm vậy để làm gì chứ? Tình báo? Tiền bạc? Hay là báo thù tôi? Tôi thừa nhận mấy người lần trước chạy qua gây chuyện ở trước biệt thự của cậu là nhân viên của công ty chúng tôi. Nhưng cậu cũng hiểu rằng đây chính là nghề nghiệp của chúng tôi, chúng tôi đâu thể quan tâm đến việc mục tiêu là người nào chứ. Chỉ cần cậu trả đủ tiền, tôi cũng có thế giết chết tên Vương Tiểu Cường kia giúp cậu. Không, chỉ cần cậu chịu trả lại hai chân cho tôi, tôi sẽ miễn phí làm cho cậu một vụ. Cậu thấy thế nào?

Dương Gian hơi lắc đầu, sau đó nói:

- Phải nói thật, đúng là ông chưa thấy quan tài cho nên chưa có đổ lệ. Với lại có vẻ như tình báo của ông đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Sau khi chuyện kia của Vương Tiểu Cường thất bại, hắn ta đã bị tôi giết chết một cách hợp pháp ở bên ngoài đường cao tốc của thành phố Đại Xương. Chuyện này lớn như vậy mà ông lại không biết một chút nào hết hay sao? Đừng có diễn kịch nữa. Hôm nay mục đích đến đây của tôi vừa là để báo thù nhưng cũng đến để yêu cầu bồi thường.

Paul lập tức nói:

- Bồi thường? Đúng đúng, Dương tiên sinh, cậu có quyền yêu cầu tôi bồi thường lại, cậu cứ cho tôi bảng giá đi.

Dương Gian đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó nói:

- Toàn bộ.

Paul giật mình một chút, tiếp đó mở miệng nói:

- Cậu muốn cái công ty này? Vậy thì được, không có vấn đề gì hết. Tôi có thể để cho cấp dưới lập tức chuẩn bị một phần hợp đồng chuyển nhượng lại cho cậu. Kể từ ngày hôm nay trở đi cậu sẽ là chủ công ty. Ngoài ra tôi cam đoan với cậu rằng, sau này phạm vi nghiệp vụ của chúng tôi sẽ không xen lẫn vào bên trong địa bàn cai quản của cậu nữa. Đây chính là thành ý của công ty chúng tôi, cậu cảm thấy như thế nào?

Hắn ta không hề cảm thấy đau lòng khi phải từ bỏ hết tất cả mọi thứ. Bởi vì ở trước mặt của một người có thể xử lý được chuyện linh dị cấp S như Dương Gian, việc từ bỏ là hành động cực kỳ sáng suốt.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào hắn ta và nói:

- Ông hiểu sai ý tôi rồi, tôi nói muốn toàn bộ công ty ở đây không phải là chỉ có mỗi công ty của ông mà còn tính cả ông ở trong đó nữa. Người xưa của chúng tôi có một câu như thế này, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Mấy người chính là một cục u ác tính của thành phố Đại Xương, tôi sẽ không thể nào ngủ yên nếu không loại bỏ mấy người các ông.

- Dương tiên sinh, nếu như cậu vẫn khăng khăng muốn dùng chiến tranh xử lý tranh chấp giữa hai bên thì chỉ càng khiến hai bên tổn thương nặng thêm mà thôi. Tổng công ty của chúng tôi có thể đưa ra lời thỏa hiệp và nhượng bộ lớn nhất nhưng tuyệt đối sẽ không để cho cậu tiêu diệt một cách ngang ngược như vậy được. Cậu cũng hiểu rằng bối cảnh của công ty chúng tôi không hề đơn giản. Nếu ngày hôm nay Dương tiên sinh thật sự muốn phải làm theo cách đó thì trước tiên mời cậu hãy nghe đoạn băng radio này.

Paul hiểu được sự quyết tâm của Dương Gian rồi. Bất cứ cái gì cũng không thể nào khiến cho hắn dao động. Thế nên Paul đành phải đưa ra trân tàng của hắn ta là cái băng radio này. Ngay lập tức hắn ta bỏ vào bên trong một chiếc máy phát mà hắn ta mang theo bên người, bên trong ống nghe vang lên những âm thanh sàn sạt.

Dương Gian quan sát chiếc băng radio kia. Ngay khi tên này lôi nó ra thì đột nhiên có một cảm giác khá tương tự với cái đĩa CD lúc trước xuất hiện. Có một loại lực lượng quỷ dị nào đó đang bám ở phía trên chúng nhưng không đạt đến mức độ bình xét cấp bậc của chuyện linh dị.

Tuy nhiên do trước đó hắn đã từng trải qua chuyện linh dị của quỷ gõ cửa nên Dương Gian cực kỳ cảnh giác. Vì để đề phòng, hắn nhân dịp chiếc radio này còn chưa bắt đầu phát, hắn đã lợi dụng quỷ vực lấy nó đến trong tay rồi trực tiếp bóp nát.

- Không cần đâu.

Thái độ của Dương Gian vẫn cực kỳ kiên quyết, hắn sẽ không cho tên Paul này bất cứ cơ hội nào. Hiện tại thứ hắn cần chính là chờ đợi bên phía Chương Hoa mò ra chứng cứ, sau đó xử lý đám gia hỏa này một cách hợp pháp.

Dù chiếc radio và băng radio đã bị hắn phá hủy, thế nhưng trong đống vụn kia vẫn truyền ra những âm thanh xào xạc.

- Hả?

Sắc mặt Dương Gian hơi động, hắn lập tức nhìn về chiếc radio bị bóp nát, ngay cả pin cũng bị rụng ra kia.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Paul, nói:

- Trước khi hành động thì ông phải hiểu rõ một điều. Nếu chuyện này không có liên quan đến chuyện đặc biệt, chỉ là một vụ án bình thường thì tôi sẽ không có quyền can thiệp vào. Thế nhưng một khi tình thế của chuyện này thăng cấp, trở thành một chuyện có cấp độ tương đương chuyện linh dị. Như vậy tôi có thể không cần phải để ý đến việc bên phía Chương Hoa có mò ra được chứng hay là không liền có thể trực tiếp xử lý ông ngay tại chỗ này, trong đó có cả cái công ty này của ông.

Paul mở miệng nói:

- Nếu Dương tiên sinh không ngại thì cậu có thể xem xong đoạn băng này là gì rồi hãy đưa ra quyết định cũng không muộn. Còn tính mạng của tôi, lúc này nó đã không còn quan trọng nữa rồi, có đúng không?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch