Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 565: Rương Vàng

Chương 565: Rương Vàng

Khi Dương Gian quay lại tòa nhà cao ốc. Đột nhiên hắn trông thấy Chương Hoa đang nằm trên mặt đất, người dính đầy máu, hô hấp khá dồn dập, sắc mặt tái nhợt.

Còn ở bênh cạnh cửa bảo hiểm xuất hiện từng vũng máu tươi. Vốn lúc trước khi hắn rời đi cả đám đang vất vả mở cánh cửa này ra, hiện tại lại bị cưỡng ép đóng vào, có vẻ như bọn họ làm thế để chắn thứ gì đó.

- Mấy người làm sao vậy? Tôi chỉ vừa mới rời khỏi chỗ này có một lát thôi sao bộ dạng của mấy người lại cứ như là vừa mới liều sống liều chết với đám người ở đây vậy.

Có một người nhân viên công vụ ở bên cạnh còn chưa tỉnh hồn lại lập tức nói.

- Là, là lính đánh thuê, bên trong có hai người lính đánh thuê của Paul. Bọn tôi vừa mở cửa ra là bọn hắn lập tức nổ súng, đội trưởng Chương không cẩn thận nên bị bắn trúng. May là có những người đồng nghiệp khác phản ứng kịp nên đã nhanh chóng đóng cửa lại được. Hiện tại đã gọi cho xe cấp cứu rồi, ngoài ra cũng gọi cảnh sát đặc công đến để giúp đỡ.

Người này chỉ là quan chức văn phòng mà thôi, không thể xử lý loại vụ án hình sự như thế này được.

Dương Gian sầm mặt lại:

- Số lượng người bị thương có nhiều không?

Có người khác vội nói:

- Không nhiều, vì đội trưởng Chương đứng phía trước cho nên bị trúng hai phát.

Dương Gian lập tức đi qua đó, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Chương Hoa, quan sát anh ta một hồi rồi nói:

- Nhìn lượng máu chảy ra của anh. Có lẽ anh sẽ không thể nào cầm cự đến lúc xe cứu hộ tới đâu.

Trên gương mặt tái nhợt của Chương Hoa đang cố nặn ra vẻ tươi cười và nói với hắn.

- Thật sự xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho cậu. Nếu tôi chết sẽ có người thứ ba đến tiếp nhận công tác của tôi để tiến hành hợp tác với cậu, không gây ảnh hưởng nhiều cho cậu đâu. Ngoài ra trị an của thành phố Đại Xương không thể xảy ra vấn đề nào được. Còn mấy người ở trong đó thì phiền cậu, cậu không cần phải xin chỉ thị, cứ trực tiếp đánh chết là được.

- Trước không vội làm mấy cái đó, chỉ là mấy tên lính đánh thuê mà thôi, tý nữa xử lý là được. Tuy nhiên anh không nên hi sinh như thế này được. Nếu không người khác sẽ nói số tôi là số khắc cấp dưới, cái này mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tôi, không tốt lắm. Cho nên trước tiên cứ phẫu thuật cho anh cái đã, cứu sống anh xong rồi lại tính đến mấy chuyện kia sau.

Dương Gian lập tức đưa tay ra hiệu cho người đang ngồi che miệng viết thương ở bên cạnh lùi ra.

Người kia vội vàng nói với vẻ lo lắng.

- Nếu không đè miệng vết thương, máu sẽ chảy càng nhanh hơn nữa.

Dương Gian không nói bất cứ lời nào. Dù sao phương pháp phẫu thuật của hắn cũng có chút cực đoan. Người bình thường chắc chắn không thể nào chịu đựng nổi được.

Hắn chỉ xòe bản tay ra, không hề tiến hành khử độc, khử trùng như quy trình phẩu thuật gì đó. Mà hắn chỉ sử dụng một lớp màng màu đen bao trùm bàn tay, sau đó đột nhiên luồn vào bên trong miệng vết thương của Chương Hoa.

Toàn thân Chương Hoa ngay lập tức rùng mình một cái. Anh ta cảm giác được có một bàn tay băng lãnh đang ngọ nguậy ở trong thân thể của anh ta. Loại cảm giác này cực kỳ quái dị, khiến cho người ta không thể không ớn lạnh.

- Tìm được rồi.

Chỉ chốc lát Dương Gian đã thu tay về. Tay của hắn không hề dính bất cứ giọt máu nào, hơn nữa trong tay còn đang cầm một viên đạn.

Viên đạn lại bị hắn lấy ra một cách dễ dàng như trở bàn tay vậy, đồng thời miệng vết thương cũng đã ngừng chảy máu. Hiện tại miệng vết thương chỉ còn lại một cái lỗ nhỏ tí ti không đáng chú ý. Nếu không cẩn thận nhìn một cách chăm chú thì thậm chí không thể phát hiện ra cái lỗ này được.

Đây chính là một trong các năng lực của quỷ ảnh. Nó có thể ghép lại thi thể thì đương nhiên nó cũng có thể khiến cho miệng vết thương của người khác khép lại được.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn sử dụng cách thức này, trước đó hắn đã từng lấy quỷ anh ra từ trong bụng của Trương Lệ Cầm.

Hắn tiếp tục lặp lại hành động lúc trước, viên đạn thứ hai được lấy ra khỏi cơ thể của Chương Hoa. Đồng thời miệng vết thương cũng được hắn làm cho khép lại hoàn toàn.

- Đã xong, sau khi về truyền chút máu, ăn mấy món bổ huyết để bồi bổ thêm là được, tránh sau này lại bị thận hư do mất máu quá nhiều.

Dương Gian tiện tay đưa hai viên đạn cho một người nhân viên công vụ ở bên cạnh và nói tiếp:

- Cất đi, đây là chứng cứ đó.

Giờ phút này nữ nhân viên vẫn còn đang ngây người. Cô ta chỉ máy móc đưa tay lên và nhận lấy hai viện đạn.

Chuyện này…đây là chuyện mà một người có thể làm được ư? Chẳng khác nào là một câu chuyện về ma quỷ vậy, trực tiếp luồn tay vào bên trong cơ thể của người khác và lấy viên đạn ra.

Đã có thể lấy được viên đạn ra, đương nhiên là mấy thứ như tim, ruột, gan... đều cũng có thể lấy ra được.

Có lẽ mấy con ác quỷ trong truyền thuyết có khả năng moi tim, rút ruột đều có khả năng cao là thật sự.

Lúc này Dương Gian lại khoe khoang một chút về khả năng của bản thân.

- Mở cửa căn mật thất kia ra đi. Chuyện tiếp theo cứ để cho tôi xử lý, mấy người cứ đứng bên cạnh ghi chép là được rồi. Gì chứ cái này là khả năng lợi hại nhất của tôi đó, Trương Vĩ không có thắng được tôi mà tôi cũng chưa bao giờ nếm mùi thất bại bao giờ.

Mặc dù lúc này Chương Hoa vẫn còn cảm nhận được sự đau nhức từ miệng vết thương nhưng không còn ảnh hưởng quá nhiều. Hiện tại anh ta đã có thể tự mình đứng dậy được rồi.

- Dương Gian, đừng có khinh thường. Tình hình đại khái ở bên trong tôi cũng hiểu được chút chút. Trong đó có một ít thứ khá đặc thù, cẩn thận đề phòng mấy tên lính đánh thuê kia sẽ dùng thứ đó, ngoài ra vẫn còn mấy con tin nữa.

Dương Gian quay đầu nhìn anh ta.

- Thứ đặc thù?

Chương Hoa nói:

- Mấy cái rương bằng vàng, chắc hẳn là cậu có thể đoán ra được ở bên trong nó chứa cái gì rồi chứ.

Dùng vàng để tạo thành thùng chứa đựng, thứ ở bên trong không thể nào là thứ gì khác được, trừ quỷ ra. Mà cũng chỉ có quỷ mới khiến cho người ta bỏ ra mấy ngàn vạn để làm thùng chứa thôi.

Dương Gian gật gật đầu:

- Biết rồi, tôi sẽ xử lý bọn họ trong nháy mắt. Không cho bọn họ cơ hội để làm ra động tác khác đâu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch