Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 576: Bàn Giao

Chương 576: Bàn Giao

Khi Trương Cao dẫn Dương Gian đi vào bên trong một chiếc lều vải được dựng lên tạm thời, hắn lập tức trông thấy đứa bé họ Hùng. Hùng Văn Văn đang ngồi bên trong và đang tập trung tinh thần để chơi game trên điện thoại.

- Mấy cái tên rác rưởi các người sợ cái gì thế. Sông lên, xông lên cùng tôi nhanh, băng trụ, lượt đẩy này có thể tiêu diệt được sạch bọn nó.

- Mẹ nó, ông đây đang một cân ba mà đám rác rưởi chúng mày lại đang đi mua đồ. Nếu mấy người đã thích mua đồ như vậy tại sao không đi chơi với máy đi.

- Ăn cứt đi thôi. Đừng để cho ông đây gặp lại, nếu không ông sẽ giết chết cả nhà chúng mày.

Tính tình khi chơi game của Hùng Văn Văn cực kỳ táo bạo. Chỉ là một đứa bé khoảng chừng 10 tuổi thôi mà không thèm để bất cứ ai vào mắt, oán thiên hận địa. Cũng không biết mấy người đồng đội chơi game cùng cậu ta làm sao có thể chấp nhận được loại gà mờ này nữa.

Trương Cao mở miệng nhắc nhở.

- Hùng Văn Văn, Dương Gian đến rồi.

Hùng Văn Văn không thèm ngẩng đầu lên, mà chỉ há miệng mắng.

- Câm mồm, không thấy ông đây đang chơi game hay sao.

Trương Cao là một người trưởng thành, đương nhiên hắn ta không đi chấp nhặt với một đứa trẻ con. Trương Cao chỉ quay đầu lại và nói chuyện với Dương Gian:

- Dương Gian, hiện tại tôi bàn giao lại Hùng Văn Văn cho cậu. Ý của cấp trên cậu cũng cần phải hiểu rõ. Nếu không thể xử lý được chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn, cậu cần cố hết sức đảm bảo Hùng Văn Văn còn sống sót rời khỏi đây. Cậu ta rất quan trọng.

Dương Gian chỉ nói với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

- Nó còn chưa đủ quan trọng đâu. Chí ít cấp trên đã chịu nhả nó ra trong chuyện này rồi, đúng không? Nếu dựa theo ý nghĩ của Vương Tiểu Minh, chỉ cần có thể xử lý được chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn, dù có hi sinh đứa bé họ Hùng này cũng được.

Trương Cao lập tức hiểu ra được ý tại ngôn ngoại trong câu nói của Dương Gian. Chỉ cần Dương Gian có thể xử lý được chuyện linh dị của thành phố Trung Sơn, việc Hùng Văn Văn có còn sống sót hay không sẽ không còn quan trọng nữa.

Nói cách khác, trong mắt của Dương Gian, Hùng Văn Văn cũng không phải là thứ hắn không thể từ bỏ.

Trương Cao cười khổ nói, đồng thời cũng nhân cơ hội tâng bốc Dương Gian một chút.

- Nhưng cả hai việc đều oke thì không tốt hơn hay sao. Dù sao cậu đích thân ra tay xử lý mà, không thể để cho danh tiếng của Cảnh sát mắt quỷ bị thêm một vết đen?

Dương Gian cũng không có bị tên này tâng bốc mà đưa ra những hứa hẹn viễn vông. Hắn chỉ bình tĩnh nói:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức, là một người trưởng thành, việc bảo vệ một đứa bé có một phần trách nhiệm của tôi. Nhưng tôi không thể nào đảm bảo rằng tôi sẽ mang Hùng Văn Văn ra ngoài mà không bị bất cứ chút thương tổn nào được. Ở trước mặt chuyện linh dị không có điều gì là chắc chắn hết. Bất cứ khi nào cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu không cần thận ngay cả tôi cũng sẽ bị thất bại. Bên trên không yên lòng thì bọn họ có thể triệu hồi Hùng Văn Văn trở về.

Trương Cao lắc đầu, hắn ta không dám đưa ra quyết định quan trọng như vậy được.

- Dương Gian, cậu nói đùa rồi. Nếu bên trên đã an bài kế hoạch lần này, sao tôi có thể thay đổi một cách tùy tiện.

Nếu Hùng Văn Văn rút lui và chuyện này chuyển biến thành một tai họa nghiêm trọng, thì dù có xử bắn hắn ta cả trăm lần có lẽ cũng chẳng đủ đền hết tội.

Dương Gian thu hồi lại tâm trạng, lập tức hạ mệnh lệnh cho hắn ta.

- Nếu đã như thế thì đừng nói mấy lời lôi thôi này nữa. Anh chuẩn bị cho tôi một chiếc xe đi. Xe hàng là tốt nhất, có thể chứa được thi thể. Đồng thời anh hãy phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh khách sạn Caesar, cấm bất cứ người nào ra vào. Tiếp đến hãy cho người chú ý kỹ đến mọi động thái cửa những cái đầu kinh khí cầu đang lơ lửng trên trời kia. Tốt hơn hết, anh nên thống kê và nhận dạng hết toàn bộ những đầu người trên kia, từ đó xác nhận ra thân phận của người bị hại. Nếu có cái đầu nào không thể xác định được thân phận thì ngay lập tức báo tôi biết.

Trương Cao vội vàng đáp.

- Được rồi, tôi sẽ đi làm ngay lập tức. Không biết cậu còn có yêu cầu nào khác nữa không?

Dương Gian nói:

- Không có. Nếu có thêm yêu cầu nào thì tôi sẽ bảo liên lạc viên thông báo cho anh.

- Vậy tôi đi chuẩn bị đây.

Trương Cao lập tức quay người rời đi.

Lúc này Hùng Văn Văn vẫn còn đang tiếp tục chơi game. Dương Gian lập tức đi đến bên cạnh cậu ta, giật lấy chiếc điện thoại kia, mở miệng nói:

- Được rồi, đừng chơi nữa, bắt đầu làm việc thôi.

- Con mẹ nó, anh là ai vậy...

Hùng Văn Văn thấy điện thoại bị cướp đi thì tức giận mắng mỏ mấy tiếng. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên và chứng kiến được người vừa giựt điện thoại là Dương Gian, cậu ta lập tức co cổ lại, tỏ ra hoảng sợ:

- Sao anh đến đây nhanh vậy?

Khi bọn họ gặp mặt nhau ở bên trong thành phố Đại Xương, không biết vì nguyên nhân gì, đứa bé họ Hùng này dường như rất sợ hãi đối với Dương Gian.

Dương Gian mở miệng nói:

- Chuyện đã trở nên nghiêm trọng rồi, đương nhiên tôi phải tranh thủ thời gian chạy đến đây để xử lý. Cậu không muốn chuyện ở thành phố Đại Xương lại tiếp tục tái diễn ở chỗ này đó chứ? Với lại cậu có biết trong đoạn thời gian cậu đang chơi game thì thành phố Trung Sơn có thêm bao nhiều người bị giết?

Hùng Văn Văn bĩu môi:

- Từ lúc nào mà anh lại trở nên cao thượng như vậy?

Mặc dù nó chỉ là một đứa bé mười tuổi, nhưng nó không hề tin Dương Gian là một người tốt. Khi bọn hắn gặp mặt nhau trong cuộc họp của thành phố Đại Xương lần trước, Dương Gian đã trực tiếp bán ngự quỷ nhân có tên gọi là Lâm Long hay Lâm gì đó.

Dương Gian nói:

- Nếu tôi đã tiếp nhận nhiệm vụ này rồi mà còn lề mà lề mề thì chỉ khiến người ta chê cười thôi. Một là không tiếp nhận nó, hai là tiếp nhận rồi thì phải làm cho đến nơi đến chốn. Tôi là một người rất có chữ tín. Đồng thời có ý thức trách nhiệm trong việc giữ gìn chữ tín của tôi. Kể từ khi làm ngự quỷ nhân đến giờ, tôi chưa bao giờ làm ra hành động dối già gạt trẻ đâu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch