Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 698: Chuẩn Bị 3

Chương 698: Chuẩn Bị 3

- Mẹ nó, tên này mạnh vậy sao?

Có một vài người đứng cách chỗ này hơi xa nhìn thấy cảnh như vậy thì mí mắt phải giật giật mấy cái.

Còn không đợi cho những người kia tỏ ra kinh ngạc, thì người nữ nhân viên an ninh này đã lấy ra thêm hai khẩu súng lục, cùng một hộp đạn to, côn điện, cùng bom khói... Càng quá đáng hơn là một khẩu súng bắn tỉa. Có thể nói là túi hành lý của Dương Gian chẳng khác gì một kho quân dụng thu nhỏ cả.

- Cái này...

Người nữ nhân viên an ninh cũng tỏ ra khá choáng váng. Cô ta đã làm nhân viên an ninh nhiều năm rồi, trước đó cùng lắm là kiểm tra được mấy món như đao kiếm gì gì đó, nhưng hôm nay vậy mà lại lục soát ra cả một đống súng ống. Nếu đổi lại là người khác, thì với đống súng ống này chắc chắn sẽ bị xử bắn rồi.

Ở phía xa xa, có mấy người chứng kiến thấy cảnh như vậy thì đều đồng loạt nghĩ đến.

"Tên tiểu tử này xong đời rồi."

Thế nhưng khóe miệng của người phụ trách lại chỉ hơi giật giật một chút, rồi mở miệng nói:

- Tôi dẫn cậu ấy đến đăng ký. Đăng ký cho cậu ấy đi.

- Dạ, vâng.

Điều khiến cho mấy người hóng hớt đằng xa kia là Dương Gian lại không hề có việc gì xảy ra. Chỉ trong chốc lát hắn đã mang theo một đống vũ khí, đi qua chốt kiểm tra an ninh và đi vào lối đi đặc biệt.

Điều này khiến cho người đàn ông trung niên vừa qua chốt an ninh lúc nãy không khỏi phải tặc lưỡi:

- Như thế cũng được nữa sao? Người này là ai vậy.

Đây là lần đầu tiên trong đời ông ta gặp được một người mạnh mẽ như vậy, cầm một đống vũ khí như thế mà còn có thể leo lên máy bay.

Trên đường lên máy bay, bên trong điện thoại di động định vị vệ tinh vang lên giọng nói của Tần Mị Nhu.

- Dương Gian, cậu cầm theo một đống vũ khí như vậy để làm gì?

Dương Gian nói:

- Không có gì đâu, chỉ là lo trước cho khỏi họa mà thôi. Nếu lỡ gặp phải chuyện gì gì đó thì còn có cái để mà dùng. Sao vậy, tôi không được phép mang theo à?

Tần Mị Nhu nói:

- Về súng lục thì coi như thôi đi, dù sao cậu cũng đã có tư cách mang theo súng rồi. Nhưng cậu còn mang theo súng bắn tỉa để làm gì? Còn có bom khói nữa, cậu định đi ám sát ai vậy? Cậu phải biết rằng chỗ mà cậu đang đi đến chính là thành phố Đại Kinh đó. Những thứ này không được phép xuất hiện ở đó đâu, cậu đã vi phạm quy định rồi đó.

Đương nhiên cô ta cũng không thể vì Dương Gian mang theo đống súng kia mà bắt giam hắn, cho nên cô ta chỉ còn cách là thuyết phục hắn từ từ.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Chỉ mấy món vũ khí thôi mà, đâu cần khẩn trương như vậy. Hơn nữa tôi còn nguy hiểm hơn cả súng ống rất nhiều mà. Với lại tôi là người phụ trách của thành phố Đại Xương cho nên có mang theo một ít vũ khí thì cũng là chuyện bình thường thôi.

Tần Mị Nhu lập tức nói với giọng điệu bất đắc dĩ.

- Tôi sẽ viết cho cậu một bản báo cáo về chuyện này. Tuy nhiên chỉ có lần này thôi đấy, lần sau cậu không được phép mang theo mấy thứ đó nữa. Với lại cậu cũng không được sự dụng bậy bạ đâu đó, nếu mà xảy ra chuyện gì là cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Dương Gian nói:

- Đương nhiên, tôi có phải là người tùy tiện hay ưa thích mấy cái thứ này đâu. Hả?

Trong lúc nói chuyện, hắn đột nhiên dừng chân rồi nhìn về phía một người đàn ông leo lên cửa máy bay từ một lối khác.

"Là ảo giác hay sao?"

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, bởi vì lúc nãy hắn cảm giác được mắt quỷ ở dưới da thịt đột nhiên nhúc nhích một chút. Đây là một loại tín cho thấy rằng mắt quỷ đang không an phận. Bình thường mà nói loại biểu hiện này của mắt quỷ cho thấy rằng có hai khả năng xảy ra, thứ nhất chính là mắt quỷ khôi phục, thứ hai là ở xung quanh có con quỷ nào đó, và con quỷ này bị mắt quỷ cảm nhận được.

Tần Mị Nhu hỏi:

- Xảy ra chuyện gì thế?

Dương Gian nói:

- Không có chuyện gì đâu, chỉ là nhìn thấy một lão béo có tướng đi hơi ngang ngược thì nhìn nhiều chút mà thôi.

Tần Mị Nhu nói:

- Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ngắt kết nối đây. Khi nào có chuyện cứ liên lạc cho tôi.

Nếu không phải trong thời điểm xảy ra chuyện linh dị thì không cần thiết phải kết nối liên lạc 24/24. Thế nhưng ngay khi Dương Gian vừa mới đi qua cửa an ninh không bao lâu. Khu vực an ninh lại đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh báo. Ngay lập tức xung quanh liền bị một đội cảnh sát được trang bị súng đạn thật bao vây.

Người đàn ông này vội vàng cầm một cái cắt móng tay khá tinh xảo lên rồi nói:

- Cắt móng tay, cái này chỉ là đồ cắt móng tay thôi.

- Dẫn đi.

- ...

Người đàn ông này thiếu chút nữa phải hộc máu vì tức, đồng thời dùng ánh mắt u oán nhìn về phía Dương Gian vừa rời đi.

Tuy nhiên khi xe vận chuyển hành lý ở bên trong sân bay đang vận chuyển, bên trong rương hành lý của người đàn ông trung niên lọt qua vòng kiểm tra an ninh kia đột nhiên có một cái bình màu đen bị hở ra một kẽ nhỏ, vì đậy không có chặt, lại cộng thêm trong quá trình vận chuyển bị xóc nảy. Ban đầu điều này cũng không có bất cứ điều dị thường nào, nhưng theo thời gian dần trôi qua, ở bên trong cái hũ màu đen này đột nhiên có một cỗ khí tức âm lãnh lan tràn ra ngoài.

Ngay lập tức ánh đèn của xe chuyển đồ đột nhiên hơi lấp lóe và kêu xuy xuy, giống như dây điện bị chập mạch vậy.

Nhưng chi tiết nhỏ này lại không có bất cứ ai lưu ý đến.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch