Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 712: Bắt Đầu Giết Người

Chương 712: Bắt Đầu Giết Người

Tuy nhiên nếu chỉ có mỗi điều đó thôi thì hắn ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, bởi vì bất cứ vị hành khách nào ở phía trước hắn ta đều như thế cả. Điều khiến cho Chu Hạo cảm thấy kỳ quái chính là có một cánh tay đang nắm lất cái ót của vị hành khách kia.

Một cánh tay trắng bệch, không có chút màu máu nào, đồng thời ở bên trên còn có những chấm xanh, chấm đen lốm đốm, trông giống như cánh tay của người chết. Thế nhưng khi nhìn lướt qua thì hắn cũng không hề nghĩ đến nhiều chuyện như thế, hắn ta chỉ liếc mắt qua một cách tùy ý rồi thu hồi lại.

Tuy nhiên sau đó Chu Hạo lại đột nhiên nhìn thấy vị hành khách này giơ hai cánh tay lên, xòe ra và đặt ở trên mặt của người kia, tiếp đến chuyển động cái đầu một cách chậm rãi.

Khoảng khắc chớp nhoáng này lại khiến cho tròng mắt của Chu Hạo phải co rụt lại, lông tơ dựng đứng. Một cỗ hoảng sợ ở trong lòng tuôn trào ra, máu trong người gần như bị đông cứng lại, cả người sợ hãi tột độ.

Bởi vì xung quanh chỗ của người này là khoảng không, cho nên không có bất cứ một ai ngồi bên cạnh cả. Nói cách khác, nếu hai cánh tay của người này đang úp ở trên mặt, thì không thể nào có cánh tay thứ ba để cầm lấy ót của người kia nữa.

Như vậy chủ nhân của cánh tay thứ ba này sẽ là ai chứ?

Quỷ?

Đây gần như là một suy nghĩ vô thức, một thứ chỉ có ở trong những câu chuyện xưa, đột nhiên xuất hiện và chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của Chu Hạo.

Sau khi ý thức được điểm này, sự hoảng sợ trong lòng hắn ta lại lần nữa phun trào ra ngoài. Thân thể của Chu Hạo dường như bị mất đi tri giác, không có bất cứ hành động nào nữa. Hắn ta chỉ ngồi ở đó và ngơ ngác nhìn lấy cái ót của vị hành khách phía trước kia.

Hắn ta muốn đứng dậy, tiến lên trước nhắc nhở, nhưng miệng lại không thể nào phát ra tiếng được. Đồng thời, trong lòng Chu Hạo cũng hoảng hốt nghĩ. Vì sao người kia lại không có bất cứ phản ứng nào khi mà có một cách tay khác túm lấy đầu như vậy chứ?

Thế nhưng, còn không đợi cho Chu Hạo nghĩ ra được vì sao điều này lại có thể xảy ra, cái ót của người phía trước đột nhiên chuyển động.

Vốn dĩ cái đầu của người này đang hướng về phía trước, nhưng hiện tại lại đang hướng về phía cửa sổ ở bên phải. Có thể nói 90 độ đã là cực hạn quay đầu của con người rồi. Nhưng mà đầu của người này lại không hề có ý định đừng lại, nó vẫn tiếp tục chuyển động.

“Rắc, rắc!”

Thậm chí Chu Hạo còn nghe thấy cả những âm thanh đứt gãy của xương cổ, nhưng cái đầu của người hành khách kia vẫn còn tiếp tục chuyển động. Với lại cánh tay kia vẫn còn tiếp tục nắm lấy khuôn mặt và tiếp tục xoay.

Điều này? Đây là chuyện mà con người có thể làm được hay sao?

Rất nhanh, chiếc đầu đã xoay được nửa vòng, thay vì chỉ nhìn thấy cái ót ở phía sau, lúc này Chu Hạo đã nhìn thấy được một khuôn mặt.

Ở trên trán của người này có năm ngón tay trắng bệch.

Trời ạ.

Trên mặt người này vẫn còn có một cánh tay đang nắm lấy toàn bộ khuôn mặt.

Giờ phút này, tinh thần của Chu Hạo gần như muốn sụp đổ, hắn ta muốn hét lên vì hoảng sợ. Thế nhưng cũng bởi vì quá hoảng sợ cho nên thân thể không còn chịu sự sai khiến của hắn ta nữa.

“Răng rắc, răng rắc.”

Bởi vì cổ bị vặn vẹo quá độ, nó lập tức vang lên những tiếng xương bị đứt gãy. Mặc dù những tiếng gãy xương này khá nhỏ, nhưng không biết vì sao nó lại cứ quanh quẩn ở xung quanh.

Đồng thời những người hành khách khác ở phía trước, ở phía sau lại tỏ ra không có phát hiện ra chuyện này, dường như không có một ai chú ý đến cảnh này.

Tiếp đến cái ót của người kia lại xuất hiện trước mặt của Chu Hạo.

Như vậy có nghĩa là cái đầu của người kia đã xoay được một vòng tròn.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn phải chết rồi, không thể nào còn sống được.

Nhưng người hành khách này lại tỏ ra là bản thân không có việc gì hết, người này vẫn tiếp tục dùng cánh tay kia và xoay tiếp vòng thứ hai.

Một đôi tay trắng bệch, mọc đầu thi ban vẫn nắm lấy khuôn mặt, một trước một sau, cả hai cùng phối hợp để xoay đầu của người kia.

Toàn bộ quá trình này diễn ra cực kỳ bình thường, yên lặng, không có kêu la, cũng chẳng có ai rên. Thậm chí không thấy bất cứ dấu hiệu nào cho thấy người kia đang giãy dụa.

Cái cổ lại tiếp tục xoay như lúc trước.

Chu Hạo bị dọa sợ, cho nên cứ mở to hai mắt nhìn lấy mọi chuyện xảy ra mà không thể nào làm bất cứ hành động nào khác.

Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, hắn ta cũng không thể nào biết được là cái cổ đã xoay bao nhiêu vòng. Chỉ biết là bởi vì xoay quá nhiều, nên cái cỗ bắt đầu kéo dãn ra, khiến cho cái đầu của vị hành khách kia cao thêm một đoạn dài. Đồng thời hắn ta cũng đã nhìn rõ được khuôn mặt của người này.

Đó là khuôn mặt của một người đàn ông, tuổi chừng trung niên. Giờ phút này, sắc mặt của ông ta đã biến thành màu đen, đỏ bừng, trông cực kỳ khó coi, còn có khoi hơn cả mặt người chết. Hai con mắt trợn to ra, trong đó lộ rõ vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

- A!

Cuối cùng toàn bộ sự hoảng sợ được dồn nén ở trong người của Chu Hạo cũng bị bộc phát, hắn ta thét một tiếng cực kỳ to, sau đó cả người giống như bị điên mà bỏ chạy khỏi ghế.

Tiếng kêu chói tai này khiến cho toàn bộ người ở bên trong khoang bình thường đều tỉnh lại, sau đó nhìn về phía của hắn ta. Một vài người ngủ say cũng theo đó tỉnh lại.

Dương Gian đang ngồi ở bên trong khoang hạng nhất, ngay khi nghe được tiếng kêu này thì hắn bình tĩnh nói một câu:

- Con quỷ kia đã bắt đầu giết người.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch