Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 739: Nghi Ngờ 2

Chương 739: Nghi Ngờ 2

- Để đó cho tôi.

Ở dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen. Cái bóng này và hắn không hề hợp nhau cho lắm, dường như đây là một sự thêm thắt nhằm cố ý phá hoại mỹ quan vậy. Hơn nữa cái bóng này còn không có đầu, phần cao nhất chỉ là một cái cổ vuông vức. Quỷ ảnh nhanh chóng xâm nhập vào bên trong người của Quách Phàm.

Lúc đầu hắn chỉ định đi xuyên qua thân thể của Quách Phàm để đánh lui con quỷ kia. Thế nhưng khi quỷ ảnh xâm nhập vào trong người của Quách Phàm và phát hiện thứ bên trong lại khiến cho hắn phải sững sờ một lát.

Bên trong bụng Quách Phàm có cất giấu một chiếc bài vị cũ kỹ bằng gỗ. Bên trên chiếc bài vị này còn có một bức ảnh thờ. Bức ảnh khá mơ hồ nhưng có chút hơi hơi giống Quách Phàm, đồng thời lại khiến cho người ta cảm thấy khá xa lạ.

"Đây chính là con quỷ mà Quách Phàm khống chế? Quỷ bài vị?"

Mặc dù Dương Gian khá tò mò nhưng lúc này cũng không phải là lúc để ý đến những cái này. Hắn vội vàng điều khiển quỷ ảnh xuyên qua thân thể của Quách Phàm rồi hội tụ lại trước miệng chiếc bình và xâm nhập vào bên trong bàn tay trắng bệch kia.

Sau khi quỷ ảnh khôi phục hoàn toàn, nó đã bị Dương Gian khống chế. Dưới đại đa số tình huống quỷ ảnh có thể áp chế được những con quỷ không hoàn chỉnh.

Ngay khi vừa mới tiếp xúc với quỷ ảnh, bàn tay trắng bệch đang túm chặt khuôn mặt của Quách Phàm đột nhiên tỏ ra bộ dạng như là gặp phải khắc tinh. Nó nhanh chóng rụt về và biến mất ở bên trong không gian đen sì của chiếc bình.

Không còn có lực cản, Trần Nghĩa liền thuận lợi gỡ nó xuống. Sau đó hắn ta dùng một bàn tay che miệng bình lại. Dường như hắn ta có đủ tự tin là sẽ có thể ngăn cản được con quỷ bên trong, không cho nó đi ra.

Mặc dù đã cứu được Quách Phàm, có điều hiện tại hắn ta đang bị mất đi ý thức. Xương mặt bị vỡ vụn, máu me đầm đìa, ngay cả một con mắt cũng bị bàn tay kia cào cho nát, khiến cho bộ mặt của hắn ta cực kỳ đáng sợ.

Sắc mặt Chung Sơn hơi đổi, vội vàng hỏi.

- Cậu ta chết rồi à?

Tuy hắn ta không còn cảm giác được nhịp tim cùng nhịp thở của Quách Phàm nữa nhưng không thể suy đoán được theo lẽ thường về việc của ngự quỷ nhân được. Việc mất đi đặc thù sinh mệnh cũng không có nghĩa bọn họ đã chết. Đa số ngự quỷ nhân vẫn có thể sử dụng trạng thái người chết để duy trì ý thức của người sống.

Dương Gian cau mày nói:

- Không biết, có lẽ chết rồi, nhưng cũng có thể chưa. Hiện tại tôi đang áp chế con quỷ trong cơ thể của hắn ta, không cách nào biết kết quả được. Tuy nhiên trông bộ dạng lúc này của hắn ta thì có lẽ đã xong rồi.

Trần Nghĩa có chút nóng nảy nói:

- Thật sự là một tên phế vật, còn tưởng là hắn ta ghê gớm lắm cơ. Nào ngờ mới bị thứ này đâm cho một phát mà đã hẹo rồi, chỉ toàn thêm phiền phức cho tôi. Trầm Lương, tôi đề nghị xử lý hắn ta như xử lý một cỗ thi thể. Với bộ dạng hiện tại của hắn ta dù không chết thì cũng còn cách lệ quỷ khôi phục không lâu nữa. Tôi không thể nào để cho tên gia hỏa này xảy ra chuyện ở trong địa bàn quản lý của tôi được.

Trầm Lương vội vàng nói:

- Từ từ, từ từ đã, tôi hiểu rõ khả năng của Quách Phàm nhất. Khả năng sình tồn của cậu ta vẫn đáng để tôi tin tưởng. Dương Gian, cậu cứ buông bỏ hạn chế là được.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Việc buông bỏ hạn chế là rất dễ, nhưng nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Đến lúc đó cũng đừng bảo tôi đi xử lý hai con quỷ mới chạy ra đâu đây. Bằng không thì dù có từ chức đi nữa tôi cũng không làm chuyện này đâu. Hôm nay số chuyện phiền toái mà tôi xử lý đã đủ nhiều rồi. Nếu ông mà còn để cho tôi đi chùi đít một lần nữa thì tôi phải xem xét lại động cơ thực sự của ông.

Trầm Lương cắn răng nói:

- Được, có chuyện gì tôi sẽ tự gánh vác một mình.

Để cho Quách Phàm chết ở đây một cách u mê đần độn như vậy, hắn ta sẽ thiệt thòi lớn.

Dương Gian chỉ chỉ vào điện thoại di động định vị vệ tinh của hắn và nói:

- Câu này đã bị tôi ghi âm lại làm chứng cớ rồi.

Mặt mũi Trầm Lương tối sầm, hắn ta không nghĩ ra được sao Dương Gian còn trẻ như vậy mà có thể làm việc cẩn thận đến mức như thế, một chút sơ sót cũng không có. Dương Gian lập tức điều khiển quỷ ảnh rời khỏi thân thể của Quách Phàm nhưng vẫn còn lưu lại một phần nhỏ của quỷ ảnh. Đồng thời bên trong phần nhỏ này có để lại thêm một con mắt quỷ nhằm quan sát tình hình bên trong cơ thể của Quách Phàm. Hắn thực sự rất tò mò đối với năng lực của tên gia hỏa này. Đồng thời cũng phòng ngừa khả năng bản thân bị tập kích. Thế nhưng sau khi hắn giải khai hạn chế, một cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện.

Khuôn mặt tàn khuyết, không đầy đủ kia của Quách Phàm đột nhiên được khôi phục lại với một tốc độ chóng mặt. Loại khôi phục này cũng không phải là do da thịt mọc ra, hay khép lại miệng vết thương, mà nó đột nhiên xuất hiện ra một khuôn mặt khác, mới hơn ở bên trên khuôn mặt cũ và thay thế khuôn mặt bị tàn phá kia.

"Cỗ bài vị trong bụng hắn ta có thay đổi."

Dương Gian đột nhiên nhận được thông tin nhờ vào con mắt quỷ để lại ở trong người Quách Phàm. Khuôn mặt của người đàn ông bên trên bức ảnh thờ đột nhiên trở nên rách nát, không đầy đủ. Đồng thời dung mạo của khuôn mặt kia càng ngày càng trở nên rõ nét hơn. Dường như bức ảnh thờ ở trên bài vị có chú ý đến Dương Gian, nó nhìn mắt quỷ một cái rồi nở một nụ cười quỷ dị.

Sắc mặt Dương Gian đột biến.

Hắn vội vàng thu hồi quỷ ảnh lại, không quan sát thêm nữa.

Đồng thời khi nhìn về phía Quách Phàm, hắn đột nhiên có cảm giác khuôn mặt này có cái gì đó không được thích hợp cho lắm.

Mối liên hệ giữa Quách Phàm và người đàn ông bên trên chiếc bài vị kia là thế nào? Rốt cục người ở bên trên bức ảnh thờ là Quách Phàm, hay người ở trước mặt hắn là Quách Phàm?

Nhưng hắn biết bức ảnh thờ kia và tấm bài vị bên trong có lẽ là hai con quỷ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch