Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 750: Đối Mặt Với Lệ Quỷ Khôi Phục

Chương 750: Đối Mặt Với Lệ Quỷ Khôi Phục

Khóe miệng Dương Gian giật giật mấy cái. Lại muốn kiếm thanh niên trai tráng miễn phí đây mà?

Có nhiều người quản lý như thế, sao cứ mỗi lần đụng phải việc gì là cứ kêu hắn. Không phải là do lúc trước hắn ra tay quá nhiều lần cho nên tổng bộ đang nghĩ là kêu hắn sẽ dễ hơn đó chứ.

Dương Gian liền cười lạnh rồi nói:

- Tôi mặc kệ nó có nằm trong địa bàn quản lý của Trần Nghĩa hay không. Cũng chẳng thèm quan tâm đến việc hiện tại có phải thời gian làm việc của cái tên Cao Minh kia không. Nói tóm lại tôi không muốn quan tâm đến bất cứ việc gì. Có phải là ở bên phía tổng bộ tôi chẳng có một chút phân lượng nào phải không? Bất cứ việc gì mà tốn công nhưng không được lợi lộc gì thì cứ phân hết cho tôi? Hay là sau khi Triệu Kiến Quốc bị cắt chức thì có người nào đó có ý kiến với tôi, cố tình gây khó dễ cho tôi? Hiện tại cô muốn tôi xử lý chuyện này đúng không? Mười cây quỷ nến, chỉ cần mười cây quỷ nến tôi sẽ lập tức ra tay ngay. Không phải chỉ là bán mạng thôi sao? Bên phía cô cứ ra giá đi, tôi sẽ làm việc cho mấy người. Chứ cũng không phải lúc nào cũng làm việc miễn phí như vậy được? Đi làm thuê người ta còn tính tiền tăng ca nữa là, chẳng lẽ cô coi tôi còn không bằng những người công nhân đi làm thuê kia?

- Thật sự xin lỗi cậu.

Sau khi nói câu kia, Tần Mị Nhu cũng lập tức ngắt kết nối. Giờ phút này sắc mặt của Dương Gian cũng trở nên ngưng trọng hơn. Hắn cảm thấy kể từ sau khi Triệu Kiến Quốc từ chức, đồng thời kế hoạch đội trưởng bắt đầu, tổng bộ đã phân phối cho hắn rất nhiều vấn đề nghiêm trọng.

Dường như có một đám ngự quỷ nhân đỉnh phong biến mất.

Không, không thể nói là bọn họ biến mất, mà dường như bọn họ không còn phải làm việc để kiếm sống nữa. sCòn loại người thiếu thốn tình báo như hắn lại bị coi là nguồn nhân lực miễn phí, nếu có thể gọi được một lần thì lại gọi thêm lần nữa.

Hiện tại Triệu Kiến Quốc còn tại chức thì làm sao có những chuyện như thế này được. Triệu Kiến Quốc hiểu rõ trước sau, lần trước anh ta cũng không muốn nhờ hắn qua thành phố Trung Sơn để xử lý chuyện linh dị. Bởi vì lúc đó hắn vừa mới kết thúc xong chyện linh dị của xe buýt quỷ, cho nên anh ta không muốn gọi. Cuối cùng vẫn là do hắn chủ động yêu cầu đi qua đó.

Còn bây giờ thì sao? Chuyện linh dị trên máy bay vừa mới kết thúc mà thôi, chuyện hồn bình cũng mới vừa xử lý xong. Vậy mà hắn lại được sắp xếp cho chuyện mới.

Dương Gian đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ và quan sát lấy thành thị phồn hoa ở bên ngoài.

"Hiện tại mình không thể không thừa nhận, ban đầu ở thành phố Đại Xương, Triệu Khai Minh nói đúng. Không có ai muốn nhìn thấy một tên điếu ty quật khởi. Dù mình có xử lý được chuyện linh dị cấp S đi nữa cũng thế. Thê nên mình đang bị chèn ép vô hình?"

Loại chèn ép vô hình này cũng không phải cố ý mà do có một bộ phận ngự quỷ nhân không muốn làm việc, có một số chuyện tự nhiên sẽ được phân phối đến tay hắn. Mà những chuyện như thế này sẽ càng ngày càng nhiều. Cái gì mà bảo là năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn, đây hoàn toàn là rắm thúi. Đúng ra phải là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhỏ mới phải, mới đúng theo thực tại.

Tiếp đến hắn lại nghĩ đến những lời mà tên Chung Sơn kia đã nói với hắn ở sân bay. Nếu muốn trở thành đội trưởng, việc dựa vào công lao và lý lịch thôi còn chưa đủ, còn cần cả tư cách nói chuyện. Hiện tại thứ mà Dương Gian thiếu cũng chính là tư cách nói chuyện.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích:

"Không phải là đám người Đồng Thiến và Phùng Toàn đang ở thành phố Đại Kinh à? Còn có đám người của diễn đàn linh dị Lâm Lạc Mai và Hùng Văn Văn."

Trong đoạn thời gian đi làm thuê làm mướn khắp nơi này cũng không phải là hắn không có thu hoạch. Ít ra hắn cũng nhận biết được một nhóm người. Chỉ là có một số người không hiểu được cỗ sức mạnh tiềm ẩn của hắn mà thôi.

“Đoàng!”

Đúng lúc này lại có thêm tiếng súng khác vang lên, lần này không phải là một phát, mà là một loại những tiếng súng. Dường như vị ngự quỷ nhân có tinh thần thất thường kia bị ai đó phản kích lại. Sau đó ở bên ngoài cửa phòng của hắn xuất hiện tiếng gõ cửa. Không đợi cho Dương Gian ra mở cửa mà nó tự động mở ra.

Trước mắt Dương Gian là người mang theo khuôn mặt cứng ngắc Trương Lôi mà hắn từng gặp ban ngày. Hắn ta nở một nụ cười cực kỳ quái dị nhìn Dương Gian rồi nói:

- Dương Gian, đã xảy ra chyện rồi. Anh có biết không?

Dương Gian quay người lại và nói:

- Cái này có liên quan gì tới tôi chứ?

- Bên trên bảo tôi đi xử lý, tôi muốn qua đây thông báo cho anh một tiếng.

Dương Gian nói:

- Không cần làm như vậy. Nếu cậu đã tiếp nhận thì cứ đi xử lý đi, không liên quan đến tôi.

Chính hắn từ chối không tiếp cho nên bên trên đã an bài sang cho Trương Lôi xử lý.

Quả nhiên, không phải là không có ai quản lý chuyện này.

Trương Lôi nói:

- Tôi cảm thấy bản thân vẫn nên nói với anh một câu thì tốt hơn. Bởi vì lúc này người ngự quỷ nhân kia đã xuất hiện dấu hiệu cho thấy lệ quỷ đang khôi phục... Hoàn cảnh xung quanh đã bị ảnh hưởng.

Dương Gian chậm rãi nói ra:

- Xem ra tạm thời tôi phải đổi sang ở chỗ khác rồi.

Trương Lôi hơi thu hồi nụ cười quái dị ở trên mặt, hắn ta nói:

- Nếu có thể tôi vẫn hi vọng anh có thể đến đó để nhìn một chút. Mặc dù tôi có thể xử lý, nhưng có nhiều người ở xung quanh thì tôi sẽ tự tin hơn một chút.

Dương Gian nghe hắn ta nói như vậy thì hơi dừng lại một chút.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch