Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 758: Lâm Bắc 1

Chương 758: Lâm Bắc 1

Lúc này Trương Lôi thầm thở phào một hơi, hắn biết sự chuẩn bị lúc trước của bản thân là hoàn toàn chính xác. Đến thời khắc mấu chốt vẫn phải nhờ vào Dương Gian bảo trụ cho mình một mạng. Nếu Dương Gian không có ở chỗ này, hắn ta chắc chắn sẽ chết. Còn chết do lệ quỷ khôi phục hay là chết đuối trong vũng nước đọng kia đều không quá quan trọng.

Trong lòng Trương Lôi vừa nghĩ vừa sợ.

"Đây chính là năng lực của ngự quỷ nhân đỉnh phong? Có thể dễ dàng xử lý được một đống thi thể như vậy ư? Trông chẳng khác gì đang trở bàn tay. Nếu là mình, mình chắc chắn sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Dương Gian một hơi xử lý nhiều quỷ nô như vậy mà không phải chịu đựng nguy hiểm do lệ quỷ khôi phục lại?"

Đổi lại là ngự quỷ nhân bình thường thì cùng lắm một lần sử dụng năng lực sẽ xử lý được một cỗ thi thể. Vì thế khi đối mặt với nhiều thi thể thế này, sớm muộn gì người kia cũng sẽ phải chết vì không chịu đựng nổi. Cơ mà nếu là lệ quỷ thật sự lại khác. Dường như Dương Gian lại có thể vượt qua được hạn chế này. Hắn có thể xử lý được nhiều bộ thi thể như thế này trong một lượt mà không chịu vấn đề gì cả. Đây quả thực là một điều không thể nào tưởng tượng nổi. Năng lực của hắn đã vượt qua một đống lớn ngự quỷ nhân, nắm giữ ưu thế cực kỳ lớn.

Lúc này Trương Lôi hâm mộ không thôi. Nếu hắn làm được như vậy, lý nào lại chật vật đến cỡ này chứ.

Nhưng mọi chuyện ở trong chỗ này cũng không có chờ đợi cho hắn ta thả lỏng mà ngay lập tức xuất hiện biến chuyển. Cánh cửa phòng nửa mở nửa đóng kia của Lâm Bắc chậm rãi mở ra.

- Chết tiệt.

Khuôn mặt cứng ngắc của Trương Lôi có hơi lộ ra vẻ kinh dị. Hắn ta vội vàng giãy dụa đứng dậy và chuẩn bị tư thế để tiếp lấy nguy hiểm buông xuống bất cứ lúc nào.

Ngay khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, một con người quái dị cũng theo đó xuất hiện ở phía trước cửa của căn phòng tối tăm, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Toàn thân của người này ướt sũng, nước liên tục chảy xuống không ngừng từ trên người của hắn ta. Cả người của hắn ta giống như là một đầu nguồn của dòng nước vậy, từ trên xuống dưới không có cách nào để chảy hết nước được. Cũng vì người của hắn ta bị ngâm quá lâu ở trong nước, cho nên da thịt trở nên trắng bệch, không có tý màu máu nào, da thịt cũng sưng vù. Chẳng những khiến cho hai cái chân của hắn ta căng đến mức muốn nứt, mà ngay cả cổ cũng phồng lên thành hình tròn. Cả người như bị biến dạng hoàn toàn, không còn bộ dạng của một con người nữa. Nhưng điều kỳ quái chính là một thứ như vậy lại có thể đứng lên, đồng thời duy trì trạng thái hoạt động.

"Là... quỷ sao?"

Trong lòng Dương Gian còn chưa phán đoán ra được chính xác tình trạng lúc này của tên Lâm Bắc này.

Thân thể sưng vù không còn hình người kia của Lâm Bắc hơi hơi há miệng ra, phát ra một âm thanh quái dị.

- Vì sao anh lại cứu tên này?

Vậy mà hắn ta lại còn chưa có chết.

Câu nói này vừa phát ra lập tức cho Dương Gian đang cảnh giác cao độ phải giật mình.

Rõ ràng thân thể của hắn ta đã thành như vậy mà lệ quỷ vẫn còn chưa khôi phục.

Dương Gian lập tức đưa ra suy đoán.

"Hắn ta đang trong trạng thái cực hạn à?"

Hiện tại Lâm Bắc vẫn còn có được ý thức, thế nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài được bao lâu. Trước kia hắn cũng từng trải qua tình trạng này rồi, tình trạng này là khi con quỷ trong cơ thể đã khôi phục nhưng chưa hoàn toàn nên không thể chính thức tiếp quản ý thức của nhân loại.

Có thể nói ở trong loại tình huống này, ngự quỷ nhân có thể phát huy được năng lực mạnh nhất mà bọn họ sở hữu. Đổi lại, sau khi trải qua loại cực hạn này, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết.

Thế nhưng đó phải là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ, hoặc là có được người khác giúp đỡ áp chế thì mới có thể thực hiện được trạng thái cực hạn này. Ngược lại, thời gian của trạng thái cực hạn sẽ diễn ra tương đối ngắn, chẳng thể nào vượt quá một phút đồng hồ được.

Dường như tên Lâm Bắc này có gì đó hơi đặc thù một chút.

Dù vậy Dương Gian cũng không có đi sâu vào việc nghiên cứu vấn đề này. Hắn chỉ biết là trạng thái của tên Lâm Bắc trước mặt này cực kỳ nguy hiểm. Nguy hiểm đến mức hắn phải lập tức xử lý tên này ngay. Nếu không một khi con quỷ ở trong người của tên này đi ra thì mọi chuyện sẽ đổi qua một tình huống khác.

Khóe miệng Dương Gian lập tức lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

- Tốt lắm, cậu còn chưa chết. Như vậy sẽ khiến tôi tiết kiệm được không ít sức lực.

- Anh, vì sao lại cứu hắn ta?

Dường như ý thức của Lâm Bắc không được tỉnh táo cho lắm, phải gian nan lắm hắn ta mới mở miệng ra và nói được một câu như vậy.

Dương Gian lập tức đáp lại:

- Không vì cái gì cả, muốn cứu liền cứu thôi. Điều này không có bất cứ liên quan nào đến cậu cả. Lâm Bắc, bộ dạng hiện tại của cậu sẽ kéo dài không được bao lâu đâu. Mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhưng hơi xui là tôi sẽ phải xử lý cậu ngay lập tức. Nếu không cậu sẽ mang đến phiền phức cực kỳ lớn. Đương nhiên, tôi sẽ không thuyết phục cậu đưa tay chịu trói đâu. Nhưng là con người, hiện tại lại đang là đoạn thời gian cuối cùng trong đời của cậu. Tôi cảm thấy nếu cậu có di ngôn gì gì đó thì nên cố tận dụng thời gian để lưu lại đi. Chứ không nên đối kháng với tôi ở chỗ này. Bởi vì dù cậu có đối kháng với tôi đi nữa cũng vô dụng mà thôi.

Thân thể không thành hình người do sưng vù kia của Lâm Bắc lại tiếp tục phát ra âm thanh quái dị để chất vấn hắn:

- Nếu anh đã cứu hắn ta, như vậy tại sao anh không cứu tôi? Vì cái gì anh lại không cứu tôi, vì cái gì?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch