Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 762: Đối Phó Trầm Lương 1

Chương 762: Đối Phó Trầm Lương 1

Giờ phút này Trương Lôi đã thở hồng hộc vì mệt.

Vốn dĩ hắn ta định đi thang máy xuống tầng một nhưng xui xẻo là thang máy đi được một nửa thì gặp phải trục trặc, nó đứng yên bất động. Cuối cùng không còn cách nào khác hơn nữa, hắn ta đành cưỡng ép mở cửa thang máy ra. Sau đó phi nước đại theo cầu thang bộ chạy xuống dưới. Thế nhưng bình thường ngự quỷ nhân rất ít khi luyện tập nên khi hắn ta chạy được ra đến bên ngoài khách sạn thì cũng đã mệt bở hơi tai, chân đứng không vững.

Vốn còn cho rằng chuyện của Lâm Bắc sẽ còn tạo ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Nhưng ngay khi ra khỏi cửa, hắn ta không thấy bất cứ điều dị thưởng nào. Hắn ta chỉ thấy có đám người đang hàn kín một chiếc rương bằng vàng.

- Xử lý xong rồi à?

Sắc mặt cứng ngắc của Trương Lôi tỏ ra hơi giật mình một chút.

Dương Gian đang đứng yên ở bên cạnh cái rương này. Lúc này hắn đang đề phòng lấy bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Ngay khi hắn thu hồi con quỷ dây thừng, con quỷ trong thân thể của Lâm Bắc liền không còn bị áp chế nữa. Dù đã bị cất vào bên trong rương, Dương Gian vẫn còn nghe thấy được những tiếng va đập nặng nề ở bên trong.

Phảng phất như đang có người bị nhốt ở bên trong liên tục va đập bốn phía, muốn thoát khỏi cái rương. Cũng may cái rương này khá rắn chắc, chỉ những thứ này còn không đủ để khiến cho thứ bên trong có thể thoát ra. Cũng trong đoạn thời gian này lại có một chiếc máy bay trực thăng bay từ đằng xa đến.

Dương Gian hơi ngẩng đầu nhìn một cái, hắn nhìn thấy Trầm Lương đang ngồi ở bên trên. Hiển nhiên là hắn ta đang vội vàng chạy đến, muốn tiếp thu con quỷ này.

Ngay khi đi xuống khỏi máy bay trực thăng và nhìn thấy chiếc rương nằm yên phía trước, Trầm Lương thầm thở phảo một hơi. Hắn ta nở ra một nụ cười rồi nói với Dương Gian:

- Dương Gian, quả nhiên cậu không khiến cho tôi phải thất vọng. Chỉ vửa mới đến thành phố Đại Kinh có một ngày mà đã xử lý được hai chuyện linh dị. Hiệu suất làm việc thực sự kinh người, không có ai có thể so sánh.

Dương Gian bình tĩnh nhìn hắn ta mà nói, trong giọng nói không có bất kỳ chút vui sướng nào.

- Chuyện như thế này sẽ không có thêm bất cứ lần nào nữa. Tôi cũng không muốn suốt ngày đi chùi đít cho ông. Theo lý mà nói, chuyện lần này của Lâm Bắc là do sai lầm của ông, ông lại có thể chủ quan sắp xếp cho một ngự quỷ nhân sắp bị lệ quỷ khôi phục đến chỗ này? Chẳng lẽ ông sợ số lượng người chết chưa đủ nhiều hay sao?

Trầm Lương có chút xấu hổ nỏi:

- Cậu nói đúng lắm, đây chính là do tôi làm việc sai lầm. Cậu cũng nên thông cảm cho tôi một chút, có quá nhiều việc phải làm. Có quá nhiều chuyện phải xử lý cho nên khó mà tránh khỏi sẽ xuất hiện một số sơ sót. Thế nhưng lần này cũng là do tôi bị tên Lâm Bắc kia lừa gạt. Rõ ràng trạng thái của tên này đã rất tồi tệ, nhưng lại biểu hiện ra không có bất cứ chuyện gì. Cậu cũng biết mà, đa số ngự quỷ nhân đều sẽ không dấu diếm tổng bộ bất cứ điều gì về lệ quỷ khôi phục cả. Bởi vì bọn họ hi vọng tổng bộ sẽ ra tay xử lý giúp một chút. Cho nên loại tình huống này của Lâm Bắc có thể nói là khá hiếm thấy. Dù vậy mọi chuyện cũng là do tình trạng của hắn ta khá đặc thù, cho nên mới khiến cho chúng ta phán đoán sai lầm. Nhưng hiện tại, đáng tiếc...

Nhìn lấy cái rương, hắn ta thở dài:

- Nếu có thể bồi dưỡng thành công, tên Lâm Bắc này sẽ là một vị ngự quỷ nhân ưu tú. Đáng tiếc là bị gãy ở chỗ này.

Sau đó, Trầm Lương lại phân phó công việc cho những người cấp dưới.

- Được rồi, không nói mấy cái này nữa, trước tiên mấy người chở cái rương này về đi.

Dương Gian không nói bất cứ lời nào, hắn chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra ra hiệu cho mấy người kia thả cái rương xuống. Sau đó nói:

- Tôi đã giúp ông xử lý Lâm Bắc rồi, như vậy tiền lương tăng ca của tôi đâu? Đừng bảo là ông chưa có chuẩn bị xong rồi bảo đợi thêm mấy ngày. Cái việc qua quýt đó vô dụng đối với tôi.

- Đương nhiên làm tăng ca thì phải có tiền tăng ca rồi.

Sắc mặt Trầm Lương khẽ nhúc nhích, hắn ta đưa tay ra hiệu cho người nhân viên ở bên cạnh.

Rất nhanh, người kia đưa ra một chiếc vali.

Trầm Lương nhận lấy, sau đó mở ra và đưa qua cho Dương Gian nhìn một chút.

Ở bên trong có ba cây quỷ nến màu trắng, ngoài ra còn có một cây quỷ nến màu đỏ đậm.

Trầm Lương ở bên cạnh lập tức tỏ ra thành khẩn nói:

- Đừng có bảo là tôi không để tâm đến việc của cậu. Ở bên trong này có 4 cây quỷ nến. Trong đó ba cây quỷ nến màu trắng là tiền tăng ca của nhiệm vụ lần này, còn cây quỷ nến màu đỏ kia là thứ mà lần trước giáo sư Vương thiếu nợ cậu. Ban ngày tôi đã bỏ thời gian đi một chuyến đến phòng thì nghiệm để lấy nó từ tay giáo sư Vương giúp cậu. Cậu cứ yên tâm đi, cậu làm được bao nhiêu thì sẽ nhận được phần thưởng bấy nhiêu. Sẽ không bao giờ có chuyện tôi phân biệt đối xử giữa mọi người đâu.

Nhưng Dương Gian lại nói thẳng:

- Đó vốn dĩ là đồ vật của tôi mà thôi. Nghe ông nói như vậy giống như kiểu tôi phải mời ông đi ăn cơm thì mới phải đạo vậy.

Trầm Lương vừa cười vừa nói:

- Tôi nói giỡn thôi mà, hẳn là tôi nên mời cậu ăn cơm mới đúng. Cậu đã xử lý giúp tôi một mối phiền phức rất lớn, chỉ sợ là cậu không nể mặt mà thôi.

Nếu lần này không có Dương Gian xử lý chuyện của Lâm Bắc, thì việc mất chức là điều chắc chắn đối với hắn ta. Dù sao đây cũng là sai lầm mà hắn ta phạm phải khi làm việc, chữ không phải là một chuyện linh dị xảy ra ngoài ý muốn được.

- Gần đây tôi không rảnh, với lại trong thời gian ngắn, trừ phi là thành phố Đại Xương xảy ra chuyện, nếu không tôi sẽ không đi xử lý chuyện linh dị nữa. Tôi nói cái này ra là để cho ông chuẩn bị tâm lý một chút, kẻo đến lúc đó lại bảo là vì sao tôi không nghe theo mệnh lệnh của tổng bộ. Vì thế đến lúc đó ông nên kiếm người khác đi làm việc, đừng có lại như hôm nay, đẩy chuyện lên trên đầu của tôi.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào hắn ta, sau đó chậm rãi lên tiếng:

- Nếu ông muốn cưỡng ép an bài nhiệm vụ cho tôi, tôi cũng không ngại mà từ chức đâu. Đến lúc đó xảy ra hậu quả như thế nào ông tự mà đứng ra gánh chịu trách nhiệm.

Trầm Lương nghe hắn nói như vậy thì sắc mặt không khỏi hơi đổi một chút. Sau đó vừa cười vừa nói:

- Lời này của cậu có nghiêm trọng quá không Dương Gian? Thế nhưng việc cậu xử lý liền hai chuyện linh dị trong vòng một ngày cũng thật là vất vả. Hẳn là cậu nên đi nghỉ ngơi một chút. Cậu cứ yên tâm, trong đoạn thời gian này tôi cam đoan sẽ không an bài cho cậu nhiệm vụ ở trong thành phố Đại Kinh nữa đâu, cũng sẽ không để cậu tiếp tục làm việc vặt nữa. Dù sao hai ngày nữa cậu còn cần phải đi huấn luyện, tiếp nhận khen thưởng. Tôi không hi vọng bản thân lại đi làm phiền cậu trong thời gian này đâu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch