Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 781: Chiếc Đinh Quan Tài Thứ Hai 2

Chương 781: Chiếc Đinh Quan Tài Thứ Hai 2

- Từ đó mà suy ra, nếu cậu có thể kiếm được chiếc đinh đóng quan tài này, đồng thời cố định nó lên trên thân thể của con quỷ trong người cậu. Như vậy vấn đề lệ quỷ khôi phục của cậu sẽ được giải quyết.

Sự tồn tại của đinh đóng quan tài đã không còn là điều bí mật nữa. Một số người có cấp bậc cao như đám người Triệu Kiến Quốc, Quách Phàm, Lý Quân đều có thể biết. Bọn họ chính mắt nhìn thấy chiếc đinh đóng quan tài đính ở trên đầu của quỷ chết đói. Chỉ là phần lớn người không hiểu rõ được nội tình bên trong mà thôi.

Ánh mắt Trương Lôi hơi động, sau đó khóe miệng của hắn ta lộ ra một nụ cười khổ, khuôn mặt hơi cứng ngắc:

- Đúng là cái này rất khó, thứ có thể hạn chế được lệ quỷ cấp S thì sao lấy được một cách dễ dàng như vậy... Thì ra chuyện linh dị của thành phố Đại Xương lại được kết thúc như vậy.

- Cho nên không phải là tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi cũng bất lực.

Hắn hơi vung tay một cái, ngay lập tức chiếc đinh đóng quan tài kia cũng biến mất không thấy gì nữa. Bất chợt Trương Lôi nắm lấy tay của Dương Gian một cái, có hơi chần chờ một lát rồi nói:

- Khoan, từ từ.

Dương Gian nhìn hắn ta rồi hỏi:

- Sao vậy? Thứ ở trong tay của tôi cũng không phải là thật đâu, là giả đó, do tôi chế tạo ra bằng quỷ vực.

- Tôi biết mà, có lẽ tôi đã từng gặp qua thứ này rồi.

Sắc mặt của Trương Lôi lập tức tỏ ra cực kỳ nghiêm trọng, sau đó hắn ta vội vàng nhớ lại.

Ánh mắt Dương Gian hơi co lại:

- Không thể nào, cậu chưa từng đi qua thành phố Đại Xương thì sao có thể thấy qua thứ này được.

- Không, ở trong trí nhớ của tôi... Có một số việc tôi cũng không biết nên giải thích với anh như thế nào, bởi vì tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào cả. Nhưng thật sự tôi đã từng gặp qua thứ như thế này, anh để cho tôi nghĩ kỹ lại xem sao.

Trương Lôi nhíu mày thật sâu, dường như ở trong đầu hắn ta có một đoạn trí nhớ vỡ vụn nào đó, cũng hoặc là một đoạn nào đó lúc hắn ta tham gia vào chuyện linh dị.

Hắn ta thực sự đã gặp qua chiếc đinh đóng quan tài này. Nếu không phải là do Dương Gian cụ hiện chiếc đinh đóng quan tài này ra ngoài thì hắn ta căn bản sẽ không thể nào biết được.

Dương Gian trầm ngâm, trong lòng cũng có chút mong chờ nhìn về phía Trương Lôi, hi vọng hắn ta có thể nhớ ra được. Mặc dù hắn biết được Trương Lôi còn chưa từng đi qua thành phố Đại Xương, cho nên không thể nào thấy được chiếc đinh đóng quan tài kia nhưng hắn cũng hiểu được, rất có thể Trương Lôi đã gặp được một chiếc đinh đóng quan tài khác. Không có một ai dám nói rằng loại đinh đóng quan tài này chỉ có một chiếc.

- Tôi nhớ ra rồi.

Trương Lôi bất chợt ngẩng đầu lên, trong giọng nói có mang theo vài phần kinh hỉ.

Thế nhưng ngay khi hắn ta vừa mới mở miệng thì Dương Gian đã ngay lập tức dùng quỷ vực bao trùm hết toàn bộ thùng xe. Hắn muốn che giấu tin tức quan trọng này, tránh cho nó bị tiết lộ ra ngoài.

Dương Gian lập tức hỏi:

- Ở đâu?

Trương Lôi nói:

- Chiếc đinh đóng quan tài này cũng không phải tồn tại ở bên trong trí nhớ của tôi mà trong trí nhớ của một con quỷ. Tôi ăn hết con quỷ kia cho nên có lẽ trí nhớ của nó đã lưu lại ở trong đầu của tôi... Nhưng thực sự tôi không thể nào biết được thứ kia nằm ở chỗ nào, nó giống như tôi đang nằm mơ vậy. Chỗ đó là một chỗ khá quỷ dị mà tôi không thể nào tưởng tượng nổi. Tôi không thể xác định được vị trí của chỗ kia nhưng tôi dám chắc chắn là chỗ kia có tồn tại thật sự.

Dương Gian nói:

- Là chỗ nào, cậu thử nói ra xem, có lẽ sẽ có giá trị tham khảo.

Trương Lôi hồi tưởng lại một chút, sau đó kể một cách mơ hồ:

- Tôi chỉ nhớ rõ xung quanh chỗ này là một khoảng không gian đen nhánh, không có bất cứ ánh sáng nào... Ở nơi đó có một bãi tha ma, ở bên trên bãi tha ma này có một cánh cổng lớn, có cột bằng gỗ và cửa bằng sắt. Cái cổng này đã cũ kỹ, bị tàn phá không còn nguyên dạng nữa. Nhưng bên trên cột gỗ có đóng một chiếc đinh đóng quan tài.

"Là ở chỗ đó?"

Nghe Trương Lôi miêu tả như vậy, ngay lập tức Dương Gian hiểu được thứ này nằm ở chỗ nào. Điều này khiến cho sắc mặt của hắn khẽ biến đổi. Chiếc xe buýt quỷ đã mang hắn đến một chỗ quỷ dị, khi ở trong xe buýt quỷ hắn cũng từng nhìn thấy một con đường ở giữa bãi tha ma. Bãi tha ma này kéo dài vô tận khiến cho người ta phải cảm thấy hoảng sợ. Thế nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy một cánh cổng lớn nào ở trong bãi tha ma này cả. Có lẽ là lúc đó hắn đã vô tình bỏ sót mất. Dù sao với tình hình lúc đó thì làm gì có ai lại có thể đi chăm chú quan sát kỹ mọi thứ ở bên ngoài bãi tha ma đâu chứ.

Ánh mắt Dương Gian hơi chớp động, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Nếu tôi gặp được cậu sớm hơn một chút thì hay.

Chuyện linh dị của xe buýt quỷ cũng chỉ mới trôi qua có một tháng, cũng được coi là chuyện gần đây. Nếu lúc đó hắn mà biết được bản thân vừa nhìn thấy một chiếc đinh đóng quan tài thì nhất định sẽ đau lòng đến chết mất.

Nhưng sau đó Dương Gian chợt suy nghĩ lại, hắn cảm thấy nếu lúc đó dù hắn có nhìn thấy chiếc đinh đóng quan tài ở bên ngoài thì hắn cũng không dám đi lấy nó.

Ai dám nhảy xuống xe buýt quỷ để tiến vào bên trong bãi tha ma này?

Nơi đó cũng không phải là Chùa Hoằng Pháp của thành phố Đại Xương. Dù nhìn qua thì thấy việc ở dưới ngôi chùa mà có một chiếc đinh đóng quan tài thì sẽ rất nguy hiểm. Thực chất nó lại chẳng có nguy hiểm gì cả, ví dụ như người trụ trì kia đã chạy vào đó chơi khi còn bé, thế mà ông ta lại chẳng có bất cứ chuyện gì.

Nhưng Dương Gian lại dám chắc rằng, nếu bản thân dám tiến vào bãi tha mà này thì có tám chín phần là hẳn phải chết.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch