Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 808: Lựa Chọn Sai Lầm 1

Chương 808: Lựa Chọn Sai Lầm 1

Câu nói của Trương Lôi vang vọng ở trong màn đêm đen tối khiến nỗi hoảng sợ trong lòng tất cả mọi người không ngừng nhen nhóm.

Quỷ đang ở phía trước?

Mặc dù lúc trước bọn họ không nói gì nhưng trong lòng ai ai lo, liệu trong tình trạng không thể nào nhìn thấy này, bản thân cứ mò mẫm tiến lên chắc đã đi ngang con quỷ kia nhưng vẫn hồn nhiên không hay biết?

Dù lo lắng trong lòng nhưng mỗi người lại vẫn ôm tâm lý may mắn, cho rằng bản thân không xui xẻo đến mức đụng phải quỷ.

Nhưng mà sự tàn khốc của hiện thực lại nói cho bọn họ biết, may mắn căn bản là thứ không hề tồn tại ở trong này.

Chuyện tồi tệ nhất mà bọn họ có thể nghĩ đến đã xảy ra.

Bọn họ đã gặp được quỷ thực sự ở tầng thứ tư ký túc xá, buồn cười chính là không phải quỷ đến tìm bọn họ mà do bọn họ tìm tới quỷ.

- Chạy trốn!

Cơ hồ ngay lập tức trong đầu của bốn người đều không hẹn mà xuất hiện cái ý nghĩ này.

Gần như không có chút do dự nào, bọn họ lập tức xoay người bỏ chạy. Kể từ khi Trương Lôi mở miệng nhắc nhở đến khi cả đám bắt đầu hành động thời gian còn chưa vượt quá ba giây đồng hồ. Đây là điều mà bọn họ đã thương lượng với nhau từ trước, một khi gặp được nguy hiểm, vậy không được do dự, có thể chạy được người nào thì tốt người đó.

Bởi vì con quỷ này đã là một loại tồn tại khó giải, trong chỗ này, ngự quỷ nhân cũng chỉ tốt hơn so với người bình thường một chút chứ chẳng khá hơn tý nào.

Bên trong lối nhỏ bị bao phủ bởi bóng tối truyền ra những tiếng bước chân gấp rút. Giờ phút này bốn vị ngự quỷ nhân quay đầu co cổ chạy, phi nước đại ở bên trong hành lang tối tăm. Bọn họ muốn nhanh chóng bỏ rơi cái thứ khủng bố ở đằng sau lưng kia.

Trương Lôi cũng cực kỳ sợ hãi, hắn ta xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Từ những tin tức ở bên phía tổng bộ, hắn ta đã hiểu được nhiều thứ về con quỷ này. Mà cũng chính vì hiểu được nhiều thứ nên hắn ta mới quyết định không liên thủ cùng người khác để giam giữ con quỷ này.

Bởi vì thứ này căn bản không thể bị giam giữ.

LXem như bọn họ có thể giam giữu thành công một lần, sau đó nó sẽ lại tập kích lần thứ hai, lần thứ ba... Đến khi nào nó tiêu giệt hết sạch mục tiêu thì mới thôi.

Hoảng sợ ở phía sau truyền đến khiến cho trong khi chạy trốn, tim của cả đám như nhảy lên đến tận cuống họng. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, một khi bị con quỷ này để mắt đến, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là cái chết. Không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, ngự quỷ nhân ở trong chuyện linh dị khủng bố này căn bản là không có chút giá trị nào cả.

"Chết tiệt, sao có thể xui xẻo như vậy chứ, làm sao quỷ lại đứng chờ ở phía trước được? Lần này nó sẽ tập kích ai? Là mình, hay là tên Vương Giang kia hoặc hai vị ngự quỷ nhân còn lại."

Trương Lôi đang phi nước đại về phía trước, dù cơn hoảng sợ khiến hô hấp của hắn ta có chút nặng nề nhưng Trương Lôi không hề từ bỏ. Bởi vì đây chính là kinh nghiệm xử lý chuyện linh dị của hắn ta. Cho dủ gặp phải chuyện khủng bố đến đâu, Trương Lôi cũng không được phép mất đi lý trí.

"Hẳn nó sẽ chọn mình làm mục tiêu, dù sao mình cũng là người cách con quỷ kia gần nhất. Với lại lúc nãy mình cũng đã đụng phải nó..."

Trên mặt Trương Lôi đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn ta cảm giác được bản thân đã bị lạc đường. Không biết hiện tại bản thân đang ở chỗ nào nữa rồi.

Ký túc xá rất lớn, hành lang cũng rất rộng, dưới tình trạng có tầm nhìn thì rất dễ phân biệt phương hướng. Nhưng trong hoàn cảnh đen tối như hiện tại, việc quá rộng lại biến thành một loại trở ngại.

“Rầm!”

Đúng lúc này Trương Lôi đột nhiên đụng vào vách tường khiến cho đầu của hắn ta kêu ong ong, sau đó ngã vật xuống mặt đất.

"Chỗ này là ngã rẽ nào mà lúc trước mình đã đi qua đây."

Trương Lôi cảm thấy máu mũi chảy ra rồi nhưng hiện tại lại không có dư thời gian để chú ý đến điều này. Mà hắn ta muốn thông qua đoạn rẽ này để biết được vị trí của bản thân.

Khi Trương Lôi chật vật đứng dậy lại đột nhiên phát hiện ra không gian xung quanh đã cực kỳ yên tĩnh. Lúc trước hắn ta còn nghe thấy được tiếng bước chân của những người khác, nhưng lúc này ngay cả một chút âm thanh cũng không có.

"Phân tán rồi sao?"

Trương Lôi khẽ cắn môi, hiện tại hắn ta cũng chẳng thể nào quản được nhiều chuyện như vậy, lập tức đi về phía bên phải.

Hai bên trái phải đều có đường, Trương Lôi quyết định đi theo con đường bên phải. Bởi vì hắn ta nghĩ như vậy là có thể tụ họp lại được với Dương Gian. Trương Lôi cảm thấy chỉ cần rời khỏi được tầng này là bản thân sẽ an toàn. Nếu hiện tại quỷ ở tầng bốn vậy nó sẽ đến tầng thứ ba, muốn đến được tầng ba nó sẽ phải mất một khoảng thời gian.

Mặc dù con quỷ này là sự tồn tại khó giải nhưng nó chỉ tập kích từng người, từng người một, tốc độ giết người cũng không quá cao.

Trương Lôi tin chắc rằng chỉ cần bản thân không phải mục tiêu đầu tiên mà con quỷ kia lựa chọn, như vậy hắn sẽ có đầy đủ thời gian để đi xuống phía dưới và tụ họp lại cùng Dương Gian. Như vậy hẳn là hắn ta có thể trốn qua được một chút.

"Khoan, có gì đó sai sai ở đây."

Sau khi chạy được một lúc, Trương Lôi đột nhiên phát ra có chút gì đó sai sai. Vì cái gì hắn ta sờ đến tay của con quỷ kia, đã xác định được nó ở trước mặt nhưng cho đến hiện tại hắn ta lại không hề bị quỷ tập kích?

Khi đó không chỉ là hắn ta không có bị quỷ tập kích mà người khác cũng không. Lúc đó hắn ta cách con quỷ kia gần như vậy, nếu như nó muốn lựa chọn một người làm mục tiêu, vậy thì nó có thể lựa chọn bất cứ ai cũng được. Luôn luôn sẽ có một người xui xẻo bị nó chọn trúng.

"Chẳng lẽ thứ mà mình vừa gặp kia không phải là quỷ? Mà là một vị ngự quỷ nhân nào đó? Không, tuyệt đối không thể nào. Trên tầng này cũng chỉ còn mấy người như vậy, làm gì còn ai ngu đến mức không chạy ra ngoài mà còn chạy lên trên. Đó chắc chắn là quỷ, không thể sai được. Nhưng vì sao vừa rồi nó cũng không có lập tức tập kích... Chết tiệt, mình đã phán đoán sai."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch