Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 813: Người Trong Bóng Tối

Chương 813: Người Trong Bóng Tối

Ở bên trong hành lang tối tăm truyền đến những tiếng bước chân gấp rút của đám người Dương Gian.

"Ở đâu? Những người khác ở đâu chứ?"

Từng giây từng phút trôi qua, trên mặt Dương Gian càng lộ ra vẻ lo lắng.

Hắn đi dọc theo hành lang, đi từ đầu này đến đầu kia, cũng từ một hướng khác đi một vòng xung quanh tầng bốn, nhưng lại không thể nhìn thấy bất cứ vị ngự quỷ nhân nào ở trong tầng này. Nói cách khác bọn họ đang ẩn giấu ở chỗ nào đó trong tầng này. Điều này khiến cho việc tìm kiếm của Dương Gian càng thêm khó khăn.

Một khi bọn họ đi vào tầng này, như vậy có nghĩ là khả năng bọn họ chạm mặt với con quỷ kia sẽ tăng cao. Mặc dù trong tay Dương Gian vẫn còn một số tư nguyên để tự vệ, nhưng hệ số nguy hiểm của chuyện này vẫn cực kỳ lớn.

- A!

Nhưng đúng lúc này ở một chỗ tối tăm nào đó gần đây có truyền đến một tiếng kêu rên đầy thê lương cùng tuyệt vọng. Mà tiếng kêu thảm thiết này lại cách bọn họ cực kỳ gần.

Tiếng kêu còn chưa phát ra được bao lâu thì đã dừng lại, hiển nhiên là người phát ra tiếng kêu đã bị chết.

- Cái gì vậy? Lúc nãy có phải là tiếng kêu thảm thiết của ai đó không?

- Tôi cũng nghe thấy, lần này không ổn rồi, con quỷ kia đang giết chết một vị ngự quỷ nhân nào đó.

- Trời ạ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ chết chắc.

Mặc dù tiếng hét thảm kia không có xảy ra trên người của bọn họ, nhưng nó lại gián tiếp bóp tắt hi vọng sinh tồn của cả đám, điều này khiến cho bọn họ hoảng sợ không thôi.

- Đừng hoảng hốt, nhanh đi theo tôi, nhanh.

Khi nghe được tiếng kêu thảm thiết này, cả người Dương Gian cũng run lên, vội vàng quay đầu lại. Sau đó không chút do dự mà xâm nhập vào bên trong khu vực trước mặt, cố gắng rời xa chỗ phát sinh ra tiếng kêu.

Dương Gian đang đánh cược.

Hắn đánh cược người sống sót còn lại sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết sẽ lựa chọn rời đi thì hành lang phía bắc.

Bởi vì hắn xuất phát từ cầu thang hướng bắc, sau đó đi qua hành lang ở hướng đông, nhưng lại không đụng được một ai. Mà vừa rồi tiếng kêu kia phát ra ở phía đông bắc, cho nên nếu người sống sót còn lại kia không phải kẻ ngốc, vậy hắn ta sẽ chọn hướng bắc để rời đi.

Mặc dù việc xuất hiện tiếng kêu thảm thiết đại diện cho việc vừa có một vị ngự quỷ nhân đã chết, nhưng nó cũng gián tiếp tiết lộ vị trí của con quỷ cho bọn họ.

Đây là một cái cơ hội.

Dương Gian sẽ không buông tha cho cái cơ hội ngàn năm có một đột nhiên từ trên trời rơi xuống này đâu.

- Tất cả tăng nhanh tăng tốc độ, đừng để bản thân bị tụt lại ở đằng sau.

Ánh mắt Dương Gian lấp lóe, hiện tại đám người bọn họ gần như đang chạy.

Việc có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong phạm vi 5 mét khiến cho hắn có được một chút ưu thế. Hắn sẽ không đến mức phải mò mẫm trong đêm tôi để đi chuyển. Cũng biết được lúc nào nên rẽ hướng, nên giảm tốc.

Những người khác cũng không có nói chuyện, bọn họ cứ chạy theo Dương Gian, người này kéo theo người kia, cả đám không một ai dám buông tay nhau ra.

Dương Gian vừa chạy vừa quan sát tình hình xung quanh.

Dựa theo suy đoán của hắn hẳn là phải còn một người may mắn sống sót mới đúng. Cho nên nếu như vừa rồi người kia có thể nghe thấy được tiếng hét thảm thiết kia, vậy người này sẽ không ngu mà lựa chọn tiếp tục ở lại đây, hẳn là sẽ lựa chọn rời đi.

Cho nên hắn cược trên đường có thể đụng phải người kai.

Bất chợt.

Dương Gian chạy chậm lại.

Giờ phút này hắn mở to hai mắt nhìn về phía trước. ở bên ngoài tầm mắt của hắn có một bóng dáng hình người xuất hiện.

Bởi vì khoảng cách có chút xa, cho nên hắn không thể nào nhìn rõ được bộ dạng của người phía trước là cái gì. Hắn chỉ biết bên kia hẳn là một người... Cũng có thể là quỷ.

- Dương Gian, sao vậy?

Việc hắn đột nhiên ngừng lại khiến cho mấy người không thể thích ứng, cho nên vội vàng hỏi.

Dương Gian nhỏ giọng nói:

- Phía trước hình như có một người.

Hình như có một người?

Đây không phải là một chuyện tốt hay sao? Vì sao phải dừng lại.

Sau đó đầu của đám người chấn động một cái, trong nháy mắt bọn họ ý thức được hàm nghĩ của câu nói này.

Vương Giang có chút run rẩy nói:

- Nó sẽ không tìm tới chúng ta nhanh như thế chứ?

- Chưa thể xác nhận, tôi muốn tiến về phía trước để xác nhận thử xem.

Dương Gian trầm giọng nói, sau đó tiếp tục nhích từng bước đến gần người kia.

Trong tay hắn cầm một ngọn quỷ nến, một khi có chuyện gì đó không đúng, hắn sẽ ngay lập tức thắp nó lên.

Không, hẳn là hắn nên thắp quỷ nến trước để phòng ngừa vạn nhất. Nếu phía trước là người, vậy bọn họ sẽ tụ họp lại, còn nếu là quỷ thì quay đầu bỏ chạy.

Đám người của bọn họ không thể bị quỷ để mắt đến trước, nếu không một khi đám người bọn họ bị giảm quân số, vậy trận đấu với lệ quỷ này hắn đã thua chắc.

Nhưng đúng lúc này ở sau lưng hắn, cô gái tên là Hoàng Tử Nhã kia khẩn trương nói:

- Dương Gian, lúc nãy tổng bộ có truyền đến tin tức bảo rằng Trương Lôi vẫn còn sống. Hắn ta đang ở tầng bốn, đang bị lạc đường. Với lại tổng bộ cũng có nói qua, số lượng lệ quỷ của Trương Lôi không phải 1, mà là 3. Bởi vì lúc trước Trương Lôi có ăn hai con lệ quỷ, cũng chính vì thế mà vừa rồi bọn họ gặp phải lệ quỷ cũng không bị nó tập kích. Mà do bọn họ bỏ chạy cho nên xuất hiện thương vong.

Nghe được tin tức này, người chấn động đầu tiên không phải là Dương Gian, mà chính là Vương Giang ở sau lưng của hắn.

Lúc trước hắn ta và Trương Lôi định mò mẫm chạy xuống dưới để tụ tập cùng với Dương Gian. Nếu sớm biết mọi chuyện là như vậy thì bọn họ cần gì phải đi.

Bọn họ hoàn toàn có thể chậm rãi tìm tòi mọi thứ, sau đó thuận lợi tụ họp lại với nhau.

Nhưng do một lần hoảng hốt đã khiến cho bọn họ phán đoán sai lầm, dẫn đến đám người phải rơi vào trạng thái lạc đàn.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch