Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 85: Bắt Quỷ 2

Chương 85: Bắt Quỷ 2

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Âm thanh của Dương Gian vang lên, không biết từ lúc nào hắn đã đi đến trước mặt Nghiêm Lực mà không có bị tổn thương gì, theo ánh sáng màu đỏ lóe lên một cái, đột nhiên người bị quỷ nhập lại biến đổi thành một con ma nơ canh.

- Đây chính là năng lực của quỷ vực à?

Nghiêm Lực kinh ngạc nhìn Dương Gian, hắn cứ luôn xuất quỷ nhập thần vậy.

Anh ta không khỏi nghi ngờ, có thể Dương Gian đứng trước mắt mình là giả, thế nhưng dù là giả đi nữa, anh ta không thể nào đoán được.

Quỷ vực có thể tùy ý bóp méo hiện thực, chỉ có những thứ Dương Gian cho rằng đó là thật, nó mới là thật.

Dương Gian nói:

- Thời gian sắp hết rồi, nhanh ra tay đi.

- Tôi biết.

Nghiêm Lực lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, vội vàng chạy đến, mới bước một bước, anh ta đã đi đến trước mặt con ma nơ canh.

Ngay cả khoảng cách cũng có thể rút ngắn?

Nghiêm Lực không có thời gian để quan tâm đến quỷ vực nữa, anh ta túm lấy cổ tay của con ma nơ canh, máu tươi trào ra từ hai tay nhanh chóng thấm vào trong.

- Bịch bịch, bịch bịch.....

Có thể do anh ta hạn chế năng lực thật sự của con quỷ nên toàn bộ thi thể trong tiệm bán quần áo liên tục ngã xuống.

Mấy cái đầu kia lập tức tách rời khỏi thi thể, cứ như là xếp xong gỗ thì phá đi vậy.

Dương Gian nhìn nhìn, sau đó nói:

- Có tác dụng, chúc mừng chúc mừng a, anh đã bắt được con quỷ chính thức, năng lực của anh rất mạnh, tôi chỉ có thể vây khốn nó mà thôi, mà anh thì có thẻ hạn chế nó.

Nghiêm Lực cười khổ.

- Đừng có đùa, cái quỷ vực khó lý giải của cậu mới là thứ khủng bố, trừ phi hai tay tôi túm lấy quỷ, nếu không sẽ chẳng có tác dụng gì. Một khi hạn chế không được thì không có mạng để mà chạy trốn nữa, chẳng qua nếu hai chúng ta hợp tác, việc bắt quỷ lại trở nên dễ dàng.

Nói xong, anh ta mới liếc nhìn Dương Gian một cái.

Đúng thật, năng lực của hai người bổ trợ cho nhau rất tốt.

Sau đó Nghiêm Lực lại cảm thấy tiếc nuối, bởi vì anh ta sắp đến cực hạn rồi, sống không được bao lâu nữa, nếu gặp Dương Gian sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã chuyển biến khác.

Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày trước Dương Gian vẫn là một học sinh đây này, hắn vừa mới trở thành người điều khiển quỷ thôi.

Dương Gian:

- Mấy lời đó thì để xong việc rồi nói, sắp đến bốn phút rồi, nếu không muốn tôi chết vì lệ quỷ sống lại thì mau bắt nó đi.

Nghiêm Lực nói:

- Chờ một chút, không thể nhanh hơn được.

Dương Gian nghe vậy chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng 10 giây sau, sau khi ngâm đủ máu quỷ của Nghiêm Lực, ma nơ canh chậm rãi hòa tan.

Đúng thế, các người không có nhìn nhầm đâu.

Máu quỷ thấm dần vào trong con ma nơ canh, sau đó bao phủ toàn thân và bắt đầu hòa tan nó.

Dường như bóng quỷ bám vào nó cũng bị hòa tan.

Máu tươi chảy xuống một chỗ tạo thành một vũng máu, ngay cả quỷ vực xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Lúc này, Nghiêm Lực ngồi xổm xuống, đặt tay bên trên vũng máu, máu tươi nhanh chóng bị anh ta hút vào cơ thể, máu biến mất rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại một đống nho nhỏ, thế nhưng trong vũng máu lại có một bóng người không đầu đang giãy dụa.

Nó vươn tay, xoay người cố gắng thoát ra khỏi vũng máu, có điều tất cả đều vô ích, máu tươi như một cái xích, xích nó lại, không cho nó thoát ra.

- Hiện tại có thể bắt nó rồi

Nghiêm Lực lấy ra cái hộp làm bằng vàng, dù kích thước không lớn nhưng dư xài với bãi máu nhỏ này.

Máu tươi trên mặt đất bỗng nhúc nhích, cứ như là có sinh mạng mang theo con quỷ chảy vào trong hộp.

- Cộp!

Chiếc hộp đóng lại kín kẽ nhưng Nghiêm Lực cảm thấy không yên tâm, anh ta lấy một đống giấy bạc rồi bọc lại.

- Hiện tại chỉ có thể nhốt sơ nó mà thôi, sau khi đóng cái nắp bằng vàng lại rồi hàn kín toàn bộ kẻ hở, nó sẽ không thể nào thoát ra được. Bằng không, chỉ cần để lọt một kẽ hở, lệ quỷ này cũng sẽ thoát ra ngoài được, trước kia có mấy người làm sơ sìa đều nếm phải thiệt thòi.

Xong hết toàn bộ, anh ta mới thở phào một hơi.

- Như vậy à? Kiến thức rất thực tế.

Dương Gian quan sát toàn bộ quá trình, cố gắng nhớ kỹ trong lòng.

Chỉ nhốt lệ quỷ vào hộp thôi còn chưa đủ, còn cần hàn kín lại, không lưu lại lỗ hổng nào hết.

Sau đó hắn chậm rãi mở miệng, nói:

- Nếu đã bắt được con quỷ, tiếp theo anh định làm gì? Không ngại thì tạm thời để tôi cất cái hộp, anh cảm thấy thế nào?

….

Sau khi bắt được con quỷ, mối quan hệ hợp tác giữa Dương Gian cùng Nghiêm Lực dừng lại ở đây.

Kế tiếp sẽ là phần tranh thủ lợi ích cho bản thân.

Hộp, chỉ có một cái hộp, Dương Gian không có lý do gì để Nghiêm Lực giữ.

Đi ra ngoài rồi ai biết chuyện gì xảy ra?

Đầu năm nay, người nợ tiền mới chính là đại nhân a.

- Dương Gian, lời của cậu có nghĩa là gì? Cậu nghĩ tôi sẽ chiếm lấy thứ này một mình sao?

Nghiêm Lực nhíu mày, nhìn Dương Gian.

- Tạm thời cứ để thứ này ở chỗ tôi, sau đó tôi sẽ đi về câu lạc bộ tung tin tức, chắc chắn sẽ có người mua, nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta cùng đi giao dịch, tiền thì chia đôi, còn tình báo cùng hưởng. Tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cậu, cũng sẽ không để cậu ăn thiệt thòi đâu.

Dương Gian:

- Đã như thế, sao không để cho tôi giữ thứ này? Anh đi liên hệ với người mua, sau đó thông báo với tôi, tôi sẽ cầm đồ đến đó để bán, chẳng lẽ anh còn sợ tôi bỏ trốn hay sao?

Nghiêm Lực nói:

- Chuyện đó là không thể nào!

Anh ta không nghĩ ra được, người cảnh sát trẻ tuổi như thế lại có tâm cơ thâm trầm đến vậy, vừa mới giải quyết xong chuyện ma quỷ thì đã bắt đầu nói chuyện lợi ích rồi.

Dương Gian chân thành nói:

- Nếu anh không thể khiến tôi yên tâm, chúng ta nói tiếp chuyện này thế nào được. Anh không yên tâm mà tôi cũng vậy a, tôi không thể nào yên tâm được.

Nghiêm Lực nói to:

- Nhưng lúc nãy chính tôi là người bắt con quỷ này lại.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Tôi đã cứu anh, hai lần.

Nghiêm Lực có chút tức giận:

- Cậu còn mặt mũi để nói rằng cậu cứu tôi sao, không phải lúc nãy cậu kêu tôi rời khỏi quỷ vực để dụ con quỷ kia lộ mặt. Chính cậu cũng không thể phân biệt đâu là con quỷ thật sự trong đám thi thể này, bằng không, khi ấy chỉ cần cậu nguyện ý tôi có thế đi vào trong quỷ vực ngay lập tức, tôi đâu cần phải đi lui lại từ từ làm gì. Cậu có biết lúc nãy cậu làm như thế, thiếu chút nữa đã hại chết tôi không.

Dương Gian nhìn anh ta chăm chú:

- Bởi vì anh chỉ có thể làm mồi nhử, nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ thất bại, tôi chỉ nghĩ cho đại cục thôi, ngược lại, anh nghĩ vì cái gì anh có thể đứng đây tranh luận cùng với tôi? Với lại chỉ cần quỷ vực của tôi còn tồn tại, cứu anh chỉ là chuyện chỉ cần một giây là xong, tôi đủ tự tin để bảo đảm cho mạng sống của anh, đổi lại anh có thể đảm bảo được rằng tôi sẽ không chết không?

-------

Mỗi ngày 3 chương, mọi người bình luận và like truyện để chương lên nhanh hơn nha!

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch