Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 877: Ánh Sáng Đỏ

Chương 877: Ánh Sáng Đỏ

Bên trong thế giới tối tăm tĩnh mịch, một đống quan tài bày la liệt ở dưới mặt đất, chúng kéo dài ra bốn phương tám hướng khiến khắp nơi đầy quan tài, cũng trở thành một thế giới của quỷ. Vì trong mỗi một chiếc quan tài đều có một con quỷ đang đứng.

Chúng nó không thể nào là ảo ảnh được mà thực sự tồn tại một cách chân thật. Vì hiện tại có mấy con quỷ đã đưa được một chân ra bên ngoài, dường như bọn chúng muốn đi về phía đám người Lý Quân, Vương Tiểu Minh.

Mà ngay lúc này đám người Vương Tiểu Minh, Lý Quân, Đồng Thiến, Phùng Toàn đang phải đối mặt với Cảnh sát quỷ. Đến tận đây bọn họ mới hiểu được sự khủng bố thật sự của một chuyện linh dị cấp S. Loại chuyện linh dị ở cấp độ này không phải là chuyện linh dị mà những vị ngự quỷ nhân bình thường có thể xử lý. Dù khống chế hai con lệ quỷ hay ba con lệ quỷ cũng được, kết quả chỉ có một mà thôi, chết.

Kết quả của việc khởi động lại không còn là một lần tập kích mới nữa, mà là thêm một con quỷ mới. Quỷ đang gia tăng số lượng. Đơn giản chuyện này giống như việc bật hack khi chơi game vậy. Có thể hành hạ người khác đến phát khóc, đồng thời còn không cho người ta rời khỏi trò chơi. Nhưng hiện tại dù bọn họ có muốn khóc cũng chẳng khóc được.

Lúc này trán người nào người nấy đều chảy mồ hôi lạnh, đồng tử co lại, cả người bị nỗi sợ hãi bao trùm. Nguồn góc của nỗi sợ hãi kia không phải bắt nguồn từ con quỷ kia, mà là một loại cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng.

Tất cả bọn họ đều là những vị ngự quỷ nhân đỉnh phong trong phạm vi cả nước, những việc như xử lý chuyện linh dị cũng không phải chỉ mới làm có một hai lần. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần còn có một tia hi vọng thì bọn họ sẽ nắm thật chặt, không bao giờ buông bỏ, cố gắng, không ngừng cố gắng để xoay chuyển tình thế. Nhưng cảnh tượng đang diễn ra lúc này lại khiến cho bọn họ hiểu được, bọn họ đã không còn cơ hội, không còn hi vọng, càng không có việc lật ngược tình thế ở trong tuyệt cảnh.

Không đi ra khỏi quỷ vực được, lại không thể cướp đi quan tài quỷ, đồng thời con quỷ kia còn có thể khởi động lại vô hạn... Tất cả mọi thứ hội tụ lại vào một chỗ với nhau, hình thành nên một sự áp chế đến tuyệt vọng. Người của Lý Quân đang cháy, toàn thân tỏa ra ngọn lửa âm u, giống như ngọn nến nằm trước gió vậy, bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị dập tắt.

- Chậm mất một bước rồi?

Vương Tiểu Minh tự lẩm bẩm một mình. Đầu hắn ta hơi rũ xuống, dù là người có IQ siêu cao, nhưng hiện tại hắn ta không thể nào tìm ra phương pháp để tiếp tục sống sót. Bởi vì trong tay hắn ta không có bất cứ lá bài tẩy nào có thể lật ngược tình thế lúc này. Mặc dù hắn ta vẫn còn búp bê vải, còn có quỷ nến... Nhưng những thứ kia đều vô dụng. Con quỷ quá mạnh mẽ, dù hắn ta có thắp quỷ nến lên thì cùng lắm là cầm cự thêm được vài ba giây đồng hồ. Còn thả búp bê vải ra thì có lẽ chỉ cầm cự thêm được tầm 10 giây.

- Giáo sư, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Đầu của Lý Quân chảy đầy mồ hôi. Vẻ mặt kinh dị, quay đầu lại nhìn về phía Vương Tiểu Minh. Lý Quân hi vọng có thể nghe được một phương pháp nào đó có thể thay đổi cục diện từ trong miệng của Vương Tiểu Minh. Vương Tiểu Minh không có trả lời Lý Quân, hắn ta cúi đầu tự nhủ:

- Nếu chúng ta chết hết rồi, thứ này sẽ ra ngoài được? Ai sẽ đến xử lý chuyện linh dị này?

Hắn ta có thể chết, nhưng ai sẽ là người đứng ra xử lý chuyện linh dị cấp S, xử lý con quỷ có danh hiệu Cảnh sát quỷ này đây?

Chuyện linh dị này cũng không phải là chuyện linh dị có thể xử lý được bằng số lượng. Thậm chí có mời ra mấy vị ngự quỷ nhân số một số hai trong cả nước cũng không thể xử lý nổi. Quỷ có thể khởi động lại liên tục, đồng thời số lượng quỷ đang gia tăng không ngừng như thế này thì dù vị ngự quỷ nhân kia có lợi hại như thế nào đi nữa cũng phải chết mà thôi.

- Có lẽ phương án kia của Khương Thượng Bạch là đúng.

Lúc này trong đầu Vương Tiểu Minh đang nghĩ có lẽ bản thân đã sai. Hắn ta nhớ đến phương án mà trước đó Khương Thượng Bạch đã đưa ra khi ở trong phòng họp của tổng bộ. Lấy ra đinh đóng quan tài từ trên người của quỷ chết đói dùng cho con quỷ này. Như vậy hoàn toàn có thể xử lý được chuyện linh dị này, cũng giống như lần ở thành phố Đại Xương vậy. Lúc trước quỷ chết đói cũng có được khả năng khởi động lại, nó có thể thiết lập một khu vực trong phạm vi nào đó trở về thời điểm nửa tiếng trước.

Thế nhưng sau khi bị đinh đóng quan tài cố định lại mất đi toàn bộ khả năng hành động. Những người khác chứng kiến thấy bộ dạng thất lạc của Vương Tiểu Minh thì càng lo lắng hơn. Xem ra giáo sư Vương cũng không thể nào nghĩ ra được cách gì tốt. Dù sao cục diện hiện tại quá xấu, hắn ta có thông minh cỡ nào đi nữa thì cũng không có bất cứ biện pháp nào.

Chẳng lẽ cả đám phải chết ở trong chỗ này hay sao?

Bọn họ du dự, mờ mịt, tuyệt vọng, thế nhưng quỷ sẽ không thể nào vì những điều đó mà dừng hành động.

Rất nhanh.

Một con quỷ ở gần bọn họ đột nhiên đi ra được khỏi quan tài quỷ sau một thời gian dài bị định trụ ở bên trong. Tiếp đến những con quỷ khác cũng lục tục đi ra khỏi quan tài. Hành động kia của con quỷ giống như một tín hiệu thông báo rằng quan tài quỷ đã không còn khẳ năng hạn chế con quỷ nữa, nó đã khôi phục hành động. Nhưng con quỷ ở trước mặt đám người lại không có bất cứ động tĩnh nào. Nó cứ đứng yên ở bên trong quan tài với tư thế một chân bên trong một chân bên ngoài. Dường như nó đang bị Lý Quân áp chế. dThực thế cũng không phải là Lý Quân áp chế con quỷ kia, mà là quy luật lúc trước vẫn còn ảnh hưởng đến nó.

- Đến rồi?

Giờ phút này những người khác đều có cảm giác da đầu muốn nổ tung. Bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn từng con quỷ đi ra bên ngoài quan tài, từng bước tới gần đám người.

Lúc này đã có vị ngự quỷ nhân chịu đựng không nổi áp lực nên vừa khóc vừa run rẩy nói:

- Lần này chúng ta chết chắc rồi.

Lý Quân lại nhìn về phía Vương Tiểu Minh một lần nữa, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắng chát và bất đắc dĩ. Xem ra hôm nay hắn ta và những vị ngự quỷ nhân đều sẽ phải chết ở bên trong chuyện linh dị. Đây có lẽ là vận mệnh của những người như hắn ta đi, sớm muộn gì cũng sẽ bị quỷ giết chết. Chỉ là hắn ta chết rồi thi thôi, giáo sư Vương thì sao. Nếu giáo sư Vương mà chết ở chỗ này, hi vọng về tương lai cũng sẽ bị dập tắt, dù sao Vương Tiểu Minh cũng đã có được phương hướng nghiên cứu mới. Chỉ cần cung cấp cho Vương Tiểu Minh thêm một chút thời gian, vậy khả năng sinh tồn của ngự quỷ nhân sẽ được cải thiện thêm một lần nữa.

Giờ phút này Đồng Thiến cũng không có cam lòng, dù cô ta chỉ là sống nhờ trên thân của người khác. Nhưng cô ta cũng không nghĩ là bản thân sẽ cứ thế mà chết tại đây. Nhưng dù hiện tại cô ta có muốn cười cũng cười không nổi, muốn khóc thì khóc không xong. Mặt quỷ đã bị áp chế. Năng lực của con quỷ kia quá khó giải, bất kể là con quỷ nào đều sẽ bị nó áp chế. Nếu không cô ta sẽ không bị động như lúc này.

Quỷ cách đám người càng ngày càng gần.

Giờ phút này, ngay cả con quỷ mà Lý Quân đang nắm cũng bắt đầu xuất hiện dị dạng. Cỗ thi thể màu đen cứng ngắc kia bắt đầu cử động một cách máy móc. Thân thể của nó khẽ run lên, nó định nhấc chiếc chân còn lại lên để đi ra khỏi quan tài. Lửa quỷ ở trên người Lý Quân đang dần dần tắt ngúm, một nửa người của hắn ta đã bị cháy đen như than.

Ở trong thời khắc tuyệt vọng, mỗi một người đều lựa chọn im lặng. Có lẽ bọn họ đã chấp nhận kết quả này rồi, cứ yên tĩnh chờ đợi cái chết đang đến gần. Hoặc là bọn hắn không có từ bỏ, mà việc im lặng kia là đang cố gắng suy nghĩ biện pháp.

Nhưng dù là cái gì cũng không hề quan trọng. Quỷ sẽ đến cực kỳ đúng giờ, đi theo với nó sẽ là hắc ám. Chúng đang dần xâm lấn về phía đám người.

Trong bóng tối truyền đến vô số tiếng bước chân nặng nề. Những tiếng bước chân này giống như đang dẫm thẳng vào tim của đám người vậy, áp lực đến mức khiến cho người ta không thở nổi. Ngay khi đám người đang đứng trước nguy cơ bị diệt sạch thì một cảnh tượng quỷ dị xảy ra. Trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một sợi dây màu đỏ đậm. Nó giống như một que huỳnh quang đang ve vẩy trong bóng đêm vậy.

Tiếp đó sợi dây màu đỏ đậm này đột nhiên biến hóa một cách nhanh chóng. Nó càng ngày càng to, càng ngày càng sáng như một cái lỗ hổng đẫm máu vậy, Đồng thời lại giống như một con mắt đang mở ở trong bóng tối. Cái ánh sáng màu đỏ này vậy mà có thể xé rách được bóng đêm như ở dưới vực sâu này. Sau đó một cánh tay tái nhợt không có chút màu máu nào đột nhiên vươn ra từ trong lỗ hổng kia.

Gần như ngay tức khắc, đám người Lý Quân, Vương Tiểu Minh, Đồng Thiến, Phùng Toàn đột nhiên có cảm giác bả vai đang bị một cánh tay băng lãnh bắt lấy. Điều kỳ lạ hơn chính là ở trên mỗi cánh tay đều có một con mắt quỷ dị màu đỏ. Ánh sáng màu đỏ tỏa ra từ con mắt kia nhanh chóng bao phủ hết đám người. Hắc ám không thể nào ăn mòn được ánh sáng màu đỏ, đồng thời cũng không thể bao phủ nó. Bởi vì chỗ này đã không còn thuộc về quỷ vực của con quỷ kia nữa.

- Đây là?

Trước đó Vương Tiểu Minh chỉ cảm giác được là bả vai của hắn ta đột nhiên bị một thứ gì đó túm lấy. Ban đầu hắn ta còn tưởng là bản thân bị quỷ tập kích, nhưng sau khi chứng kiến được ánh sáng màu đỏ tỏa ra từ bờ vai và con mắt màu đỏ mọc trên cánh tay thì hắn ta lại có một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc. Ngay lúc này ở trong vết nứt màu đỏ thẫm kia vang lên một giọng nói:

- Đừng có phản kháng, tôi sẽ mang mọi người ra ngoài.

Dương Gian?

Nghe được giọng nói kia, tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy chấn động. Chỉ trong nháy mắt bàn tay quỷ biến mất, theo nó còn có mấy người bị bàn tay quỷ túm lấy. Thời gian chỉ vẻn vẹn có một cái nháy mắt thôi mà toàn bộ người bên trong bóng tối kia đã không thấy đâu nữa. Đồng thời lỗ hổng màu đỏ đậm bị xé ra kia cũng nhanh chóng khép lại. Ngay khi lỗ hổng kia biến mất, đột nhiên xuất hiện một bàn tay túm lấy quan tài quỷ.

Ngay tức khắc, quan tài quỷ cũng bị biến mất.

Cả khu vực bóng tối kia cũng chỉ còn lại một đám quỷ đột nhiên ngừng hành động. Quỷ đã mất đi mục tiêu tập kích. Trong mảnh quỷ vực này không còn mục tiêu để cho nó tập kích nữa nên nó ngừng lại.

Sau đó, những con quỷ khác và quan tài quỷ bắt đầu biến mất không thấy gì nữa... Đến cuối cùng, ở trong bóng đêm chỉ còn lại có một người đứng sừng sững.

Điều kỳ lạ là từ đầu đến cuối con quỷ có danh hiệu Cảnh sát quỷ này vẫn chưa nhấc chiếc chân còn lại ra khỏi quna tài quỷ. Nó vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nói chính xác hơn thì nó vẫn kém một bước.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch