Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 881: Cá Cược

Chương 881: Cá Cược

Ánh mắt Vương Tiểu Minh lấp lóe không ngừng:

- Khương Thượng Bạch nói không sai. Việc sử dụng quỷ vực bình thường để ảnh hưởng đến hiện thực là điều không thực tế. Không gian linh dị tồn tại được là nhờ có quỷ, một khi quỷ không còn thì không gian linh dị biến mất. Nhưng vẫn còn có một số quỷ vực có cấp độ sâu hơn. Trước đó tôi cùng từng thực hiện qua một số nghiên cứu về phương diện này. Việc dùng quỷ vực để bay chỉ là một loại phương pháp sử dụng khá phổ thông của quỷ vực khi kéo dài quỷ vực ra mà thôi. Lý Quân cũng biết cái này. Nhưng muốn ảnh hưởng đến hiện thực, đầu tiên phải kéo một mảnh thế giới thực vào bên trong quỷ vực. Sau đó lợi dụng sự giao thoa của thế giới thực và thế giới linh dị để gián tiếp gây ra ảnh hưởng cho thế giới thực. Cũng giống như việc dùng quỷ vực để lôi kéo một tầng nào đó của một tòa nhà cao tầng vào bên trong, sau đó thay đổi vị trí của nó. Đến khi quỷ vực biến mất thì tòa nhà cao tầng kia cũng sẽ bị sụp đổ vì mất đi một tầng.

- Nhưng đồ vật chân thực sẽ không biến mất, một tầng của tòa nhà cao ốc kia vẫn còn, chỉ là vị trí của nó bị thay đổi mà thôi. Thế nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã khiến cho thế giới thực phát sinh ảnh hưởng rất lớn rồi.

Nói đến đây, Vương Tiểu Minh lại nhìn Dương Gian một cái rồi nói tiếp:

- Cho nên cách làm của cậu chính là dùng quỷ vực tạo thành hình dạng của một cái thung lũng, sau đó lôi kéo đất ở xung quanh vào bên trong quỷ vực của cậu. Cứ thế là cậu có thể trực tiếp tạo thành một khu vực thung lũng. Mặc dù phương pháp sử dụng rất linh hoạt nhưng điều này cũng không quá khó để lý giải.

Nghe vậy Dương Gian không khỏi bật cười:

- Vẫn là giáo sư Vương ngài nghiên cứu sâu rộng. Nhưng nếu tôi nói với ngài rằng tôi có thể khiến cho một tòa nhà biến mất mà không có một chút tăm hơi nào thì sao?

- Không thể nào, chờ đến khi cậu thu hồi quỷ vực thì tầng lầu bị biến mất kia sẽ xuất hiện.

Vương Tiểu Minh đột nhiên có cảm giác giống như quyền uy của bản thân bị khiêu khích vậy. Hắn ta lập tức lạnh lùng nói:

- Việc cậu có thể kéo một mảnh thế giới thực thế vào bên trong quỷ vực và thay đổi nó đã là không tệ rồi.

Dương Gian chứng kiến bộ dạng nghiêm túc của hắn ta như vậy thì không khỏi cười cười rồi nói:

- Nếu tôi làm được thì sao? Hay chúng ta cược cái gì đó đi?

Vương Tiểu Minh nói:

- Nếu cậu có thể ảnh hưởng thực sự đến thế giới thực thì cược cái gì tôi cũng chiều hết.

Ánh mắt Dương Gian động động:

- Tạm thời tôi còn chưa biết nên cược cái gì với anh cả. Ai biết trong túi của anh có bao nhiêu thứ tốt bị ẩn giấu chứ. Mà thôi, như thế này vậy, chúng ta đổi thành cược một yêu cầu. Anh phải đáp ứng một yêu cầu của tôi. Nói không chừng sau này tôi còn cần đến sự giúp đỡ của anh đó.

Vương Tiểu Minh nói:

- Vậy nếu cậu thua thì sao?

Vương Tiểu Minh không thích cược nhưng trong lời nói của Dương Gian lại để lộ ra một tin tức cực kỳ quan trọng. Nếu linh dị có thể ảnh hưởng đến thế giới thực tế thì đây sẽ là một phát hiện cực kỳ trọng đại, vì thế hắn ta khá quan tâm đến điều này.

Dương Gian nói:

- Nếu tôi thua thì tôi sẽ miễn phí làm công cho anh một lần. Nhưng với tiền đề là việc đó không được vượt qua khả năng của tôi.

Vương Tiểu Minh nói:

- Đúng là rất công bằng. Hơn nữa còn có vẻ như tôi đang chiếm tiện nghi của cậu.

Hắn ta thua thì chỉ cần giúp Dương Gian một lần. Nhưng nếu Dương Gian thua thì chí ít Vương Tiểu Minh sẽ phái hắn đi xử lý một chuyện linh dị cấp A. Đó là một việc làm nguy hiểm. Cho nên nói Vương Tiểu Minh đã chiếm lợi, dù hắn ta có thua cũng có chỗ tốt.

Dương Gian nói:

- Không sao, tôi chịu chút thiệt thòi cũng được. Đôi khi nên hào phóng một chút. Dù gì đi nữa, người thắng vẫn luôn là tôi nên cứ quyết định thế đi.

Chung Sơn lặng người đi một chút:

- Cái này, cái này lại đem ra để cược?

Dương Gian nói:

- Chung Sơn, anh có muốn tham gia cược một chút không? Không có vấn đề gì đâu.

Khương Thượng Bạch nói:

- Một ngàn vạn, cậu có cược không? Nhưng tiền đề là cậu không được giở trò.

Dương Gian cười cười rồi nói:

- Giàu thế, mở miệng là một ngàn vạn? Mặc dù hiện tại tôi cũng không có hứng thú đối với tiền. Nhưng nếu có người tặng không cho tôi thì tôi cứ nhận lấy thôi, chả sao cả.

Khương Thượng Bạch nói:

- Đối với tôi mà nói, tiền chỉ là một con số mà thôi, chả là cái gì hết. Coi như tôi tham gia một chân vào ván cược này. Tôi đồng ý với quan điểm của giáo sư Vương, chuyện như thế không thể nào làm ra được.

Dương Gian nói:

- Đúng là xa xỉ, ngày nay số người có thể coi tiền tài như cỏ rác không còn nhiều nữa. Những người khác có ai tham gia không?

Phùng Toàn có chút xấu hổ cười cười:

- Đại ca, cậu hiểu mà, mặc dù tôi rất muốn ủng hộ cậu, nhưng tôi... tôi. Gần đây tôi có chút túng thiếu... Tiền lương tháng này còn chưa có phát.

Vương Tiểu Minh nói:

- Dương Gian, không cần lãng phí thêm thời gian.

Dương Gian chỉ chỉ tay vào chiếc quan tài quỷ ở bên cạnh.

- Được, nhưng nếu làm ở chỗ này thì tôi sợ là sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch