Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 887: Khinh Thường

Chương 887: Khinh Thường

Đi dạo phố cùng Miêu Tiểu Thiện, vốn ngay từ đầu Dương Gian đã cố gắng từ chối nhưng không chịu đựng nổi sự lôi kéo nhiệt tình của cô. Cuối cùng hắn không còn cách nào khác ngoài đồng ý. Ai bảo cô là bạn học của hắn chứ.

Bắt đầu từ cấp 2 cho đến cấp 3, mặc dù hai người không được coi là thanh mai trúc mã nhưng mối quan hệ vẫn tương đối tốt. Trước kia, thời còn đi học, vì làm ra chút thành tích nên không ít lần Dương Gian đã đi copy bài của Miêu Tiểu Thiện.

Nhưng kể từ khi trường Thất Trung xảy ra chuyện, toàn bộ quy luật sinh hoạt bình thường của cả đám đã bị phá vỡ. Trong quãng thời gian này, Dương Gian đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn đã không còn là một cậu học sinh cấp ba lúc trước nữa. Mà Miêu Tiểu Thiện lại vẫn tiếp tục cố gắng níu lấy quỷ tích cuộc đời của cô, đi học, đi thi, học đại học,.. Nếu tương lại không có gì đột biến thì cô sẽ tốt nghiệp đại học rồi đi làm ở trong một công ty nào đó, một phần công việc có mặt mũi hơn một chút. Cuối cùng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cố sẽ quen biết cùng với một thành phần tinh anh nào đó trong xã hội, kết hôn, sinh con, cứ thế sống một cuộc sống mỹ mãn đến hết đời.

Dương Gian chứng kiến thấy bộ dạng tràn trề sức sống, vui tươi phơi phới của Miêu Tiểu Thiện, hắn không hề nói lời nào mà chỉ bắt đầu so sánh. Hắn, một người chứa đầy âm u từ khí, khí tức băng lãnh, lạnh lùng, hờ hững, càng ngày càng giống mọt người chết. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai hắn sẽ chết ở bên trong một chuyện linh dị nào đó, hoặc là chết vì lệ quỷ khôi phục lại. Mà người sống và người chết không nên gặp nhau.

Khoảng nửa tiếng sau, Dương Gian mới xóa bỏ đi sự trầm mặc, hắn mở miệng nói:

- Miêu Tiểu Thiện, có lẽ tôi nên đi rồi... Ngày mai tôi còn phải đi họp nữa.

Hắn muốn mượn cớ gì đó để rời khởi đây.

Trong cửa hàng, Miêu Tiểu Thiện làm như không nghe thấy lời hắn vừa nói. Cô xoay người lại, trong tay cầm một chiếc váy kiểu mới:

- Dương Gian, cậu cảm thấy cái váy này như thế nào? Có đẹp không?

Dương Gian nói:

- Tạm được.

Miêu Tiểu Thiện cũng không đợi hắn nói xong, liền cười hì hì nói:

- Vậy cậu chờ ở đây nhé, tôi đi vào bên trong phòng thay đồ thử một chút. Cậu không được phép lẳng lặng bỏ đi đâu đấy.

Nói xong, cô lập tức cầm váy đi vào trong phòng thay đồ.

- Miêu Tiểu Thiện, tôi cũng muốn thử quần áo, chờ tôi với.

Ở bên cạnh có một người bạn của Miêu Tiểu Thiện cũng cười cười. Sau đó cầm lấy một chiếc áo chuẩn bị mặc thử. Ánh mắt Dương Gian hơi suy tư, hắn không biết bản thân có nên nhân lúc này mà rời đi hay không nữa.

- Ê, cậu tên là Dương Gian đúng không? Tôi tên là Lưu Tử, là bạn cùng phòng với Miêu Tiểu Thiện.

Một cô gái có dáng người cao gầy chớp chớp mắt, cười cười dùng ánh mắt dò xét hắn.

- Nãy tôi có nghe cuộc nói chuyện của cậu và nói chuyện với Miêu Tiểu Thiện. Hình như cậu và cậu ấy là bạn học cấp ba với nhau đúng không?

Dương Gian nói:

- Ừm, đúng thế.

Lưu Tử nói:

- Cậu đến thành phố Đại Kinh là để làm thuê chứ không phải để thi đại học đúng không?

Dương Gian cũng không thèm nhấc đầu, chỉ thuận miệng nói:

- Ừm, cũng không khác ý đó là mấy.

Lưu Tử vừa cười vừa nói:

- Làm thuê sẽ cực kỳ vất vả đúng không? Vì sao không ôn bài rồi tiếp tục thi lại đại học? Như vậy thì sau khi tốt nghiệp sẽ có thể nhẹ nhàng hơn một chút. Chí ít sẽ không đến mức không kiếm được việc làm rồi ngủ ngoài đường cái.

- Hả?

Dương Gian hơi sững sờ một chút, hắn khẽ ngẩng đầu lên rồi hỏi:

- Từ lúc nào mà tôi không tìm được việc phải ngủ ngoài đường vậy?

Lưu Tử nói:

- Cậu cũng đừng có lừa tôi. Tôi lớn lên ở đây từ nhỏ rồi, cũng gặp rất nhiều người đến thành phố Đại Kinh làm thuê, chỉ cần liếc mắt qua là nhận ra được. Chắc chắn cậu chưa kiếm được việc làm, trên người không có tiền nên chuẩn bị ngủ ngoài đường. Thực tình tôi đề nghị cậu nên trở về ôn tập cho chăm chỉ vào, chứ làm thuê như thế này sẽ không có tương lai đâu.

- Cậu thử nhìn Miêu Tiểu Thiện mà xem, thành tích học cấp ba tốt như vậy. Dựa vào bản thân mà đã có thể đậu được một trường đại học tốt nhất của thành phố Đại Kinh rồi. Điều kiện gia đình của người ta cũng không kém. Thế mà người ta còn cố gắng học hành chăm chỉ, vậy vì sao cậu lại không chịu cố gắng học chứ?

Trong giọng nói của cô ta mang theo cảm giác mười phần ưu việt. Thế nhưng ở trước mặt Dương Gian, Lưu Tử thực sự có tư cách để nói mấy lời này. Cô ta vừa trẻ lại vừa xinh, đồng thời còn học trong một trường đại học có tiếng, gia cảnh cũng rất tốt. So với loại người làm thuê bình thường, thì có thể nói, cô và người làm thuê kia là hai giai cấp khác nhau. Mặc dù trong lời nói của cô ta toàn bộ đều đang khen Miêu Tiểu Thiện, nhưng cũng gián tiếp khoe khoang bản thân.

- À!

Dương Gian chỉ thuận miệng đáp lại một câu.

À?

Đây là ý gì?

Lưu Tử sững sờ một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào Dương Gian với ánh mắt cổ quái.

- Tôi nói nhiều như vậy chẳng lẽ cậu không hiểu hay sao?

Dương Gian tỏ ra nghi ngờ hỏi:

- Hiểu cái gì?

Lưu Tử nói:

- Đương nhiên là tôi không hi vọng cậu gây ảnh hưởng đến việc học của Miêu Tiểu Thiện.

Dương Gian nói:

- Tôi không cảm thấy mình sẽ gây ảnh hưởng cho việc học của cô ấy. Cuộc gặp ngày hôm nay chỉ do ngẫu nhiên mà thôi.

Lưu Tử hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nói:

- Làm sao lại không gây ảnh hưởng? Nếu thi thoảng cậu lại gọi điện hẹn Miêu Tiểu Thiện đi ra ngoài chơi, chẳng phải là sẽ gây ảnh hưởng hay sao? Mặc dù tôi không phải là loại người thích xen vào chuyện của người khác nhưng ít ra cậu cũng phải có cái gì đó xứng đáng để hẹn hò với cô ấy chứ. Tôi không muốn Miêu Tiểu Thiện bị cậu lừa dối.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch