Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 928: Vương Minh Và Tấm Da Nâu 1

Chương 928: Vương Minh Và Tấm Da Nâu 1

Mượn dùng nửa tiếng để đổi lấy một cây quỷ nến, đối với Dương Gian mà nói, cuộc mua bán này đương nhiên có lời.

Bởi vì hắn cảm giác được dục vọng nghiên cứu mãnh liệt của Vương Tiểu Minh đối với tấm da màu nâu. Nếu hắn cứ khăng khăng giữ gìn tấm da không chịu nhả, sẽ khiến cho việc nghiên cứu của hắn ta bị cản trở. Khi đó khó mà nói trước được là tên điên này sẽ không nghĩ cách gì đó để hãm hại hắn và lấy cho bằng được.

Mà nói đi cũng phải nói lại, thực ra Dương Gian cũng không nhất thiết phải giữ tấm da nâu, chỉ cần đối phương trả đủ giá, hắn sẽ bán nó ra ngoài.

Tuy nhiên, không phải là hiện tại.

Bởi vì lúc này hắn còn cần những tin tức chỉ dẫn của tấm da nâu, hắn cần biết được một số thủ đoạn khủng bố nào đó.

Điều này sẽ trợ giúp rất lớn cho hắn trong việc đề cao tỷ lệ sinh tồn.

Với cấp độ hiện nay của Dương Gian, những chuyện linh dị mà hắn tiếp xúc không còn là những trò cỏn con nữa. Mỗi một chuyện đều gần như khó giải, nếu đi nhầm một bước thôi là sẽ tử vong ngay.

Mặc dù tấm da nâu này rất quỷ dị, ở bên trong mỗi câu mỗi chữ của nó đều ẩn chứa những bẫy rập vô cùng đáng sợ, nhưng có đôi khi tính mạng của hắn sắp không còn thì cần gì phải cố kỵ những cái đó nữa chứ.

- Thực ra tôi cũng không hề phản đối việc anh muốn nghiên cứu món đồ linh dị trong tay của tôi. Nó cũng giống như những món đồ linh dị khác vậy, thứ trong tay của tôi có tồn tại một mối nguy hiểm. Chỉ là mối nguy hiểm của nó không có trực tiếp như những vật khác, mà nguy hiểm của nó bắt nguồn từ những tin tức mà nó đưa ra. Nếu anh không hề làm gì, thì sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào hết.

Dương Gian nói xong, sau đó lôi từ trên người ra một cái hộp nhỏ.

Chiếc hộp này được làm bằng vàng, có thể ngăn cản mọi thứ linh dị.

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ bỏ đề phòng đối với tấm da nâu.

- Hẳn là nên để Tần lão kiểm tra nó trước.

Đúng lúc này Tào Duyên Hoa đi lên phía trước, ngăn cản trước mặt của Vương Tiểu Minh. Hắn ta không cho phép Vương Tiểu Minh tiếp xúc với những thứ linh dị không biết.

Dù sao Vương Tiểu Minh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chỉ cần tùy tiện xảy ra một chuyện đặc biệt nào đó là có thể mất mạng như chơi.

Vương Tiểu Minh mở miệng nói:

- Không sao. Việc dùng hộp bằng vàng để đựng hẳn là chỉ để đảm bảo an toàn mà thôi. Với lại Dương Gian cũng đã nói qua rồi, thứ này không có nguy hiểm gì khi tiếp xúc trực tiếp hết. Cậu ta cũng đã tự mình nếm thử rồi, cho nên tôi cũng không cần phải làm ra mấy biện pháp đề phòng kia làm gì cả. Tôi nói có đúng không? Dương Gian?

- Ít ra ở trong tay tôi thứ này không hề gây nguy hiểm, nhưng không thể đảm bảo là nó hoàn toàn vô hại được. Nó rất đặc biệt, bất quá anh chỉ có nửa tiếng thôi đó.

Nói xong, Dương Gian cầm cái hộp đưa ra phía trước.

Sau khi nhận lấy cái hộp, Vương Tiểu Minh chậm rãi nói:

- Vậy hiện tại cậu có thể tính thời gian rồi đó. Nếu rảnh thì cậu nên suy tính về kế hoạch đội trưởng mà Phó bộ trưởng vừa nhắc đến đi.

Dương Gian nói:

- Thái độ của tôi rất kiên quyết, anh không cần phải lo lắng vì điều đó.

Vương Tiểu Minh không nói thêm điều gì nữa, hắn ta dồn hết lực chú ý vào cái hộp bằng vàng ở trên tay. Không chần chờ một giây một phút nào hết, hắn ta mở ra dưới ánh mắt soi moi của Tào Duyên Hoa.

Bên trong là một tấm da cũ kỹ.

Dường như người chế tạo đã cố ý làm cho nó trông giống với tấm da cừu, nhưng Vương Tiểu Minh biết thứ này cũng không phải được làm bằng da dê. Bởi vì da dê không có mềm như thế này được, cũng không được mỏng, và hoa văn của tấm da cũng không giống như thế này.

Đây chắc chắn là da người.

Gần như là ngay khi vừa liếc qua thì Vương Tiểu Minh đã xác nhận được chất liệu của thứ này.

Đúng là không hề tầm thường, thứ này lại là một tấm da người.

Là da của con quỷ nào vậy? Nó có giống với da của cái đèn lồng da người không?

Ngay lập tức, ở trong đầu Vương Tiểu Minh suy nghĩ đến những món đồ linh dị có liên quan với da người, thậm chí là nghĩ đến những con quỷ đang bị ngự quỷ nhân khống chế có liên quan đến da người.

Mặc dù hắn ta chỉ có thời gian nửa tiếng đồng hồ, nhưng hắn ta tuyệt đối sẽ không vội vã. Đến lúc này mới lôi tấm da màu nâu ra.

- Dùng thế nào vậy?

Hắn ta không có đi tìm tòi mà trực tiếp hỏi chủ sở hữu là Dương Gian luôn.

Dù sao Dương Gian mới là người hiểu rõ thứ này nhất.

Dương Gian nói:

- Anh đã dùng rồi đó.

Ánh mắt Vương Tiểu Minh lấp lóe:

- Là loại vật phẩm linh dị tiếp xúc à? Những tin tức chỉ dẫn mà cậu nhận được mỗi khi nguy hiểm... Tôi đã đoán được đại khái tác dụng của thứ này rồi.

Rất nhanh.

Vốn dĩ tấm da màu nâu ở trong tay hắn ta không có biến hóa gì, nhưng sau đó ở bên trên xuất hiện những chữ viết một cách quỷ dị. Những chữ này xuất hiện theo đúng quy luật, giống như kiểu đang có ai đó cầm bút và viết lên trên tấm da màu nâu này vậy.

Chỉ là những chữ viết màu đen kia không có chỉnh tề, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc đọc thông tin trên đó.

"Tôi tên là Dương Gian, khi cậu thấy được câu nói này thì có nghĩa là tôi đã chết... "

Câu nói đầu tiên nhanh chóng xuất hiện, nhưng sau đó nó nhanh chóng dừng lại.

Tiếp theo chúng biến mất một cách quỷ dị, giống như bị ai đó xóa đi vậy, chỉ thoáng chốc toàn bộ chữ viết không còn tồn tại nữa.

Những chữ viết mới bắt đầu xuất hiện ở trước mặt Vương Tiểu Minh, thay thế vào vị trí vừa rồi:

"Tên tôi là Vương Tiểu Minh, khi cậu nhìn thấy câu nói này, thì có nghĩa là tôi cuộc thí nghiệm kia của tôi đã thất bại..."

- Hả?

Khuôn mặt bình tĩnh của Vương Tiểu Minh hơi động một chút, dường như tấm da nâu kia đang tiết lộ tin tức gì đó đả động đến hắn ta.

Dương Gian không nhìn thấy những gì xuất hiện ở trên tấm da nâu, nhưng hắn có thể suy đoán ra được. Khả năng cao là hiện tại nó đang tiết lộ cho Vương Tiểu Minh biết một số manh mối có ích, với ý định dụ dỗ hắn ta. Đây là một cạm bẫy đáng sợ được tạo ra từ những tin tức, ở bên trong đó còn ẩn giấu một mục đích đáng sợ cảu tấm da nâu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch