Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 938: Bức Ảnh Cũ

Chương 938: Bức Ảnh Cũ

Lần gặp mặt này, Vạn Đức Lộ tỏ ra khách khi hơn nhiều so với lần trước. Khi hai người gặp mặt nhau ở trên máy bay, ông ta vẫn là tổng giám đốc của một tập đoàn. Bất kể là địa vị hay thân phận thì đều thuộc tầng lớp phía trên. Cho nên khi đó giọng điệu của ông ta khá tự tin, cho dù có tiếp xúc với những người bên trong vòng tròn lịnh dị cũng không cảm thấy gì hết, cùng lắm ông ta chỉ cảm thấy những người kia được hưởng một chút đặc quyền mà thôi.

Nhưng trong quãng thời gian mấy ngày hôm nay, không riêng gì việc điều tra chuyện đồ cổ lần trước, mà ông ta còn điều tra thêm về chuyện của ngự quỷ nhân. Riêng chuyện về Dương Gian và thành phố Đại Xương, càng là trọng tâm tìm hiểu của ông ta.

Tốn không ít tiền, dùng không ít mối quan hệ và sau khi đạt được chân tướng của sự việc, ông ta càng cảm thấy bất an và sợ hãi hơn.

Thì ra hiện tại toàn bộ thế giới đang liên tục xảy ra chuyện linh dị, đồng thời chuyện lần trước của thành phố Đại Xương cũng không phải là do hóa chất công nghiệp rò rỉ, mà chính là chuyện linh dị. Trên internet liên tục truyền bá những tin tức này một cách điên cuồng, mà càng truyền lại càng dị, đến cuối cùng chân tướng của việc này bị xáo cho hỗn loạn, khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được.

Nhưng không thể phủ nhận, ở trong chuyện linh dị lần này có bóng dáng của Dương Gian.

Sau khi biết được một số chân tướng, trong lòng Vạn Đức Lộ không thể nào giữ yên sự trấn định được nữa. Trong khoảng thời gian ông ta đích thân đi điều tra, thì nỗi sợ hãi trong lòng càng mạnh.

Dương Gian ra hiệu cho Vạn Đức Lộ ngồi xuống, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

- Nói thử xem, mấy ngày này ông đi điều tra tin tức có thu hoạch được gì không?

Không một lời khách sáo.

Sắc mặt lúc này của Vạn Đức Lộ hơi có chút khẩn trương, sau khi mất một lúc để sắp xếp ngôn ngữ, ông ta mở miệng nói:

- Tôi đã điều tra rõ ràng về chuyện đồ cổ lần trước rồi, đây là những tư liệu tạm thời mà tôi thu thập được. Ngài xem qua một chút.

Nói xong, ông ta lôi ra một túi hồ sơ, sau đó đặt lên trên bàn.

Dương Gian mở ra để đọc.

Bên trong hồ sơ có ảnh chụp và tư liệu, trong tài liệu bảo nơi bọn họ mua được món đồ cổ kia là ở một con phố cổ nhỏ tại An thị. Còn nguồn gốc của những món đồ cổ này lại là một trấn nhỏ ở bên ngoài An thị, tên là Lăng trấn.

Ở gần Lăng trấn có một người họ La có một căn tổ trạch, được xây dựng từ thời kỳ Dân quốc. Bởi vì bỏ hoang từ lâu, cho nên đời sau quyết định phá bỏ đi để xây lại.

Thế nhưng trong quá trình khai quật lại phát hiện ra một căn tằng hầm, những món đồ cổ kia chính là thứ được đặt ở bên trong đó.

Tư liệu không hề có vấn đề, Dương Gian thậm chí còn có thể nhìn thấy được ảnh chụp cỉa căn nhà kia. Bởi vì người chụp xài thiết bị đời cũ nên độ phân giải không cao vì thế trông khá mờ. Nhưng hắn có thể thấy rõ được, căn nhà này được xây bằng gạch xanh, đồng thời ngoài lỗ thông gió ra thì căn nhà này không hề có cửa sổ, chỉ có mỗi cái cửa chính nhưng bị đóng kín.

Cũng vì không được tu sửa đã lâu cho nên vách tường bị sụp đổ mất một nữa, gạch xanh nằm tán loạn, xung quanh mọc đầy cỏ dại.

Thời gian bị bỏ hoang dường như còn lâu hơn cả căn nhà cũ thời dân quốc ở bên trong tiểu khu tại thành phố Đại Xương. Bởi vì trước đó Dương Gian có nghe nói tòa nhà cũ thời dân quốc ở thành phố Đại Xương còn có một ông lão quản lý, đồng thời sinh sống ở đó. Chỉ là do mấy chục năm trước, ông lão này mất cho nên nó mới bị bỏ hoang.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp, khẽ nhíu mày.

"Nếu căn nhà cũ ở thành phố Đại Xương bị bỏ hoang bốn mươi năm, thì căn tổ trạch này bị bỏ hoang ít cũng phải 60 năm rồi."

Nếu đúng như suy đoán, thì chủ nhân trước kia của căn tổ trạch này hẳn là đã chết từ giai đoạn ban đầu của thời kỳ Dân Quốc. Dùng thế cục hiện tại để suy đoán, thì hẳn người này chết bởi lệ quỷ khôi phục, không thể chịu đựng đến sau này.

Và đương nhiên là người chủ nhân của căn nhà cổ bên trong tiểu khu Quan Giang sống lâu hơn so với ông lão kia.

"Không đúng."

Dương Gian nghiêm túc nhìn vào bức ảnh này. Bên trong bức ảnh là một người du khách đang đứng tại dáng, nhưng đó không phải là điều quan trọng. Thứ khiến hắn chú ý là cánh cửa bằng gỗ của căn tổ trạch kia đang lộ ra một khe hở nhỏ, nó không hề lớn, chỉ tầm mười mấy centimet. Ở bên trong khe hở là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng ở bên trên bức ảnh có thể nhìn thấy một cánh tay mơ hồ duỗi ra từ trong cánh cửa, mấy ngón tay bấu vào mép cửa.

Mà vị trí bấu của mấy ngón tay rất quỷ dị, nó nằm ở góc trên của cánh cửa.

Phải biết loại cửa gỗ thời đại này đều được làm hẹp nhưng cực kỳ cao, một cánh cửa ít nhất cũng phải cao ba mét. Cho nên dù người bình thường có với tay thì cũng không thể nào sờ đến chỗ đó được.

Huống chi, cửa gỗ đã bị khóa chặt, chỉ lộ ra một cái khe hở nhỏ và bên trong không hê có người ở.

Như vậy cánh tay này sẽ là ai?

Dương Gian trầm tư, nhìn xem bàn tay của hắn, sau đó so sánh với bàn tay bên trong một chút, thế nhưng không thể nào so sánh được. Bởi vì độ phân giải của bức ảnh này khá thấp, nên không thể nhìn rõ những chi tiết đặc thù như vậy được. Vì vậy hắn không thể nào xác nhận được, đây có phải là bàn tay của quỷ hay không.

Hắn lập tức dò hỏi:

- Bức ảnh này được chụp vào lúc nào.

- Để tôi nhìn thử xem.

Vạn Đức Lộ tiếp lấy bức ảnh, sau đó hồi tưởng một lúc:

- Là năm năm trước, bức ảnh này được chụp từ năm năm trước. Tôi mua được nó từ một gia đình ở gần đó, cô gái trong bức ảnh là bạn học với con gái của người hàng xóm bên cạnh căn tổ trạch. Lúc đó là kỳ nghỉ hè nên cô gái kia chạy đến đây chơi, cậu cũng biết đó, ở bên trong thành phố rất hiếm khi nhìn thấy được những căn nhà cổ như thế này. Cho nên bọn trẻ mới chụp lại làm kỷ niệm, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì, bức ảnh này lại được để lại tại nhà hàng xóm kia...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch