Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 949: Chi Phí

Chương 949: Chi Phí

Thứ khiến cho Dương Gian lấy lại tinh thần không phải là La Vĩnh ở bên cạnh, cũng không phải là Vạn Đức Lộ đang ngái ngủ ở một bên, mà chính là âm thanh của điện thoại thông báo khi nhận tin nhắn.

Đây chính là điện thoại di động định vị vệ tinh, do tổng bộ phân phối cho hắn, bình thường đều chỉ được sử dụng khi liên lạc viên muốn liên lạc với ngự quỷ nhân.

- Hả?

Sau khi mở ra, Dương Gian nhìn thấy một đoạn tin nhắn ngắn.

"Nửa giờ trước, đám người Hội anh em đã quyết định tiêu diệt anh, nên hãy cẩn thận."

Người gửi là một số điện thoại xa lạ, nhưng nếu sử dụng chiếc điện thoại vệ tinh này thì Dương Gian vẫn có thể điều tra ra được tin tức về thân phận, danh tính thậm chí là địa chỉ nhà và chỗ ở hiện tại của người kia.

Nhưng Dương Gian biết người gửi tin tức này không thể nào là một người qua đường được, mà chắc chắn hẳn là Lý Dao.

"Cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn trở mặt hay sao? Đám tư bản này thật sự là điên cuồng cùng máu lạnh, lôi kéo không được người ta thì thẳng tay tiêu diệt. Bọn chúng coi mình là cái gì vậy chứ? Thật sự cho rằng mình là một khối chướng ngại vật, muốn loại bỏ là ra tay loại bỏ hay sao? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ mình bẻ gãy tay hay sao chứ?"

Dương Gian nhanh chóng xóa tin nhắn này đi, ánh mắt cũng trở nên băng lãnh, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên như cũ, không hề có bất cứ biểu hiện khác thường nào.

May là trước đó hắn đã lưu lại một tay, xếp Lý Dao đi vào bên trong Hội anh em để làm nội gián, nếu không đợi đến khi bọn chúng ra tay thì hắn sẽ phải rơi vào tình thế bị động.

"Không thể không nói hiệu suất làm việc của đám Hội anh em kia vẫn rất cao. Buổi sáng Lý Dao mới rời đi khách sạn Bình an, thì buổi trưa đã tổ chức cuộc họp nhắm vào mình rồi. Nhìn bộ dạng của bọn chúng thì có vẻ như bọn họ rất gấp gáp... Là bởi vì kế hoạch đội trưởng hay sao? Suy đoán của bọn họ cũng giống với mình, đều đem mọi thứ xử lý sạch sẽ trước khi kế hoạch đội trưởng kết thúc."

"Như thế xem ra tạm thời cần phải thả chuyện linh dị của quỷ gõ cửa lại một chút đã."

Dương Gian thu hồi ánh mắt khỏi điện thoại di động, sau đó nhìn vào La Vĩnh ở trước mặt.

Dựa theo kế hoạch lúc đầu của hắn thì sau khi rời đi khỏi thành phố Đại Kinh hắn thử đi tiếp xúc một lần với quỷ gõ cửa. Để thử xem có lấy được món đồ ở trên người của ông lão kia không. Dù sao với năng lực hiện tại của hắn cũng đã có thể đối kháng được với chuyện linh dị cấp A. Cho dù không xử lý được cũng có thể nhanh chóng chạy thoát, sẽ không đến mức phải thất bại.

Nhưng hiện tại không được rồi.

Tin nhắn ngắn này nói cho hắn biết, đám người hội anh em còn sốt ruột hơn cả hắn. Với lại điều này còn có liên quan đến cả tính mạng của hắn, nó quan trọng hơn cả việc tìm kiếm chân tướng.

Đúng lúc này, Dương Gian mở miệng nói:

- Được rồi, cuộc trò chuyện ngày hôm nay kết thúc ở đây.

La Vĩnh khẩn trương hỏi:

- Cảnh sát, tôi, tôi sẽ không sao chứ?

Dương Gian nói:

- Chuyện này không có liên quan gì với ông cả, mà chỉ dính líu đến trên người ông nội đã biến mất của ông mà thôi. Vì thế tôi cũng chỉ muốn hỏi ông để tìm kiếm chút manh mối thôi, chứ ông không có việc gì cả. Thế nhưng cuộc nói chuyện ngày hôm nay rất đặc biệt, tốt nhất ông giữ kín bí mật này. Nếu có ai đó hỏi ông về đồ cổ thì ông cứ bảo là bán hết rồi. Còn về chuyện của ông nội ông thì cứ bảo là không biết gì hết. Nếu ông tiết lộ tin tức bậy bạ, thì nó sẽ không đơn giản như cuộc trò chuyện ngày hôm nay đâu, không cẩn thận là chết người đó.

- Tôi hiểu, tôi hiểu rồi. Tôi đảm bảo sẽ không nói cho bất cứ ai.

La Vĩnh bị câu nói của Dương Gian khiến cho giật mình, mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng giãi bày.

"Nếu có ai đó ép hỏi ông thì cứ đẩy chuyện này lên đầu của tôi. Nói cho bọn họ biết những điều này là do Dương Gian, người phụ trách của thành phố Đại Xương sắp xếp. Ngoài ra tôi sẽ cho ông số điện thoại riêng của tôi, nếu có tình huống đặc biệt nào đó xảy ra thì ông có thể gọi cho tôi."

Vì sự an toàn của La Vĩnh cho nên Dương Gian lưu lại cho hắn ta một sự chiếu cố đặc biệt.

Hắn không muốn cái đầu mối này bị cắt đứt, bởi vì nó là đầu mối duy nhất có thể thăm dò ra chân tướng. Nếu lỡ suy đoán của hắn là sai, trong túi của ông lão kia cũng không có cái gì, như vậy hắn cần phải đi qua nhà của La Vĩnh một chuyến.

La Vĩnh cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Cảm ơn ngài, cảnh sát, vậy hiện tại tôi đã có thể đi được chưa?

Dương Gian nói:

- Lưu số của tôi lại, sau đó ông có thể đi. Tự ông nên cẩn thận một chút, tạm thời cũng đừng có về nhà, đổi mà một chỗ khác ở tạm một thời gian đi. Vạn tổng, ngủ rồi sao?

- Sao có thể ngủ chứ, đại ca, chuyện gì vậy?

Vạn Đức Lộ lập tức tỉnh lại.

Dương Gian chỉ chỉ La Vĩnh rồi nói:

- An bài cho La Vĩnh giúp tôi, tìm giúp ông ta một chỗ ở, đồng thời cho thêm 200 vạn gọi là chi phí ổn định cuộc sống. Số tiền kia vài bữa tôi sẽ trả lại cho ông.

Vạn Đức Lộ nói:

- Yên tâm đi, tôi sẽ lo liệu tốt việc này.

Dương Gian ra hiệu nói:

- Được rồi, hiện tại ông có thể đi.

Đến lúc này La Vĩnh mới rời khỏi phòng với tâm trạng thấp thỏm, đồng thời vừa mừng vừa sợ ở trong lòng. Không nghĩ bản thân chỉ đi đến thành phố Đại Kinh một chuyến lại có thể nhận được một khoản tiền lớn như thế, cái này đúng thật là bánh từ trên trời rớt xuống rồi.

Tiếp đó Dương Gian lấy điện thoại di động định vị vệ tinh ra và liên hệ với Lưu Tiểu Vũ:

- Lưu Tiểu Vũ, là tôi, Dương Gian đây.

- Nghe, có chuyện gì cần tôi giúp hay sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch