Tô Ly vô cùng thất vọng. Chẳng ngờ, những trưởng lão trông có vẻ thành thật kia, khi đo linh thạch cho hắn, lại toàn là sản phẩm kém chất lượng. Cực phẩm ư? Cực phẩm cái thá gì chứ.
Quá hẹp hòi, hèn chi không đuổi kịp sư phụ hắn.
“Sư huynh. . .”
Lúc Tô Ly đang nhìn những vụn đá trong tay mà lầm bầm chửi rủa, thanh âm ôn nhu như gió của Thiên Vân bỗng vọng đến.
“Thiên Vân, có chuyện gì sao?”
Tô Ly vẫy vẫy tay, phủi phủi lên y phục mình, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Thiên Vân.
Trong mật thất Vũ Thường phong, một tiểu nữ hài tóc bạc vẫn đang cực kỳ cố gắng ghi nhớ tâm pháp Vũ Thường phong.
Nàng vừa ghi nhớ tâm pháp, vừa vận chuyển linh lực mong muốn đả thông linh khiếu quanh thân mình.
Thế nhưng trong cơ thể nàng, một luồng linh lực nhỏ nhoi khó khăn lắm mới tụ lại được, lại giống như đụng phải khối nham thạch khổng lồ, nhiều lần bị tan rã.
Lần này đến lần khác, tiểu nữ hài tóc bạc chẳng biết đã thử bao nhiêu lượt.
Mồ hôi đã làm ướt xiêm y nàng, lớp áo sa mỏng manh dính sát vào lưng nàng, những sợi tóc bạc cũng vương trên vầng trán trắng ngần.
Thế nhưng mỗi lần thử, nữ hài đều thất bại.
Sau lần thất bại cuối cùng, tiểu nữ hài tóc bạc ôm chặt đầu gối, ngồi dựa vào tường, vùi khuôn mặt nhỏ vào giữa hai chân.
“Rầm rầm ~~~ ”
Tiếng cửa đá mật thất mở ra vang vọng khắp nơi.
Nữ hài run rẩy cả người, tựa như một con mèo nhỏ bị kinh sợ. Nàng ngẩng vầng trán lên, đôi mắt to màu đỏ, trong veo tựa lưu ly, ngước nhìn về phía cửa ra vào.
Tương tự, khi thấy nữ hài trong mật thất, Tô Ly cũng hai mắt tỏa sáng!
Ngọa tào! Đây là ai vậy?!
Nguyên bản nữ hài đầy bụi đất, nay đã được tắm rửa sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại dường như chỉ cần thổi nhẹ là vỡ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, hình hạt dưa vô cùng đáng yêu, chiếc mũi ngọc tinh xảo hơi hếch lên kiêu ngạo khiến người ta hận không thể véo một cái, đôi môi anh đào mỏng manh như được đào hoa nhưỡng làm say.
Đặc biệt là đôi mắt tựa mã não đỏ kia.
Cùng với mái tóc dài màu trắng bạc không chút tạp chất, thuần khiết như tuyết.
Sau khi thay một bộ váy sạch sẽ, tư thái uyển chuyển tựa cành liễu vừa nhú của nữ hài cũng dần lộ rõ.
Đây là Ngân Linh sao?
Tiểu sư muội của hắn sao có thể đáng yêu đến nhường này?
“Đại. . . đại ca ca. . .”
Thấy Tô Ly cứ nhìn thẳng mình, Ngân Linh căng thẳng rụt mình vào góc tường, vầng trán thấp xuống, hàng mi dài khẽ rung động.
Ngân Linh đáng yêu đến nỗi Tô Ly lo rằng nếu hắn bước tới gần, sẽ dọa nàng vỡ vụn mất.
“Khụ khụ khụ.” Tô Ly chỉnh lại thần sắc, hắn không muốn trở thành “Long Vương” nào đó trong truyền thuyết. “Nghe nói Ngân Linh ngươi gặp vấn đề khi tu luyện « Vũ Thường Tâm Pháp »?”
“Vâng... Xin lỗi...”
Nghe Tô Ly “chất vấn”, khuôn mặt nhỏ của Ngân Linh tái nhợt, nàng đứng dậy không ngừng cúi đầu xin lỗi, nước mắt đã tràn ngập khóe mắt mỹ lệ của nàng.
Nhìn thiếu nữ không ngừng cúi đầu, Tô Ly đầu tiên hơi ngẩn người, lập tức không khỏi thấy đau lòng.
Thì ra, Ngân Linh lại cho rằng hắn đến đây để chất vấn nàng sao?
“Là vậy sao. . .”
Đúng lúc Ngân Linh lần nữa cúi đầu, nàng cảm thấy một bàn tay thật lớn bao trùm lấy đỉnh đầu mình.
Thật lớn, ấm áp.
Nữ hài sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là nụ cười của Tô Ly.
“Ăn kẹo không?” Tô Ly lấy ra một cây kẹo mút ngũ sắc, khẽ lắc lắc. “Kẹo mút này là do sư huynh ta bí chế, rất ngon.”
“Thế nhưng sao?” Tô Ly dịu giọng, cố gắng trấn an để tâm tình nàng bình phục.
“Thế nhưng Ngân Linh chẳng làm được gì cả.”
Ngân Linh khẽ cúi tầm mắt, sợ hãi như một chú mèo con.
“Đã mấy ngày rồi, Thiên Vân tỷ tỷ ngày nào cũng dạy Ngân Linh, thế nhưng Ngân Linh vẫn không cách nào học được tâm pháp, đại ca ca và đại tỷ tỷ vẫn còn ngày ngày cho Ngân Linh cơm ăn, Ngân Linh không thể tiếp tục nhận đồ của sư huynh được nữa.”
“Vậy nếu đại ca ca ta thật sự muốn Ngân Linh ăn thì sao?” Tô Ly nghiêm giọng nói. “Nếu Ngân Linh không ăn kẹo mút đại ca ca làm, vậy đại ca ca sẽ nổi giận đấy.”
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Ngân Linh khẽ run lên vì giọng nói nghiêm túc của Tô Ly.
Ngân Linh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu lộ không vui của Tô Ly.
“Mau ăn đi, nếu không ta thật sự sẽ giận đó!” Tô Ly lại lần nữa đe dọa.
Cuối cùng, tiểu nữ hài sợ hãi vươn bàn tay nhỏ ra, run rẩy nhận lấy cây kẹo màu sắc rực rỡ trong tay Tô Ly.
Tô Ly giúp thiếu nữ bóc lớp giấy gói kẹo ra.
Ngân Linh do dự một chút, sau đó thè chiếc lưỡi nhỏ mũm mĩm ra, nhẹ nhàng liếm một ngụm, giống như một chú mèo con uống nước.
Ngay khoảnh khắc đầu lưỡi nữ hài chạm vào viên kẹo.
Trong mắt nữ hài, hiện lên ánh sáng ngạc nhiên và vui vẻ, đôi mắt nàng đều sáng long lanh.
“Thế nào, ngon không?” Tô Ly mỉm cười nói, không còn vẻ nghiêm túc như trước.
“Ưm...” Ngân Linh mặt ửng hồng, thẹn thùng gật đầu.
Đối với Ngân Linh mà nói, nàng từ trước đến nay chưa từng ăn qua thứ gì ngọt đến thế.
Ngon quá!
Chỉ là rất nhanh, tầm mắt Ngân Linh lại khẽ rũ xuống:
“Đại ca ca. . . . . Thật xin lỗi. . . . . Ngân Linh. . .”
Ngón tay Ngân Linh nắm chặt váy, mặc chiếc giày nhỏ thêu hoa, đôi chân nhỏ hơi vòng kiềng, dường như đang cố gắng chống đỡ lẫn nhau.
“Ngân Linh... Ngân Linh đã làm Thiên Vân tỷ tỷ và sư huynh thất vọng...”
“Thất vọng? Vì cái gì?”
Tô Ly nghiêm giọng nói.
“Chỉ vì Ngân Linh ba bốn ngày nay vẫn chưa nhập môn tâm pháp sao? Dù có như thế thì đã sao?”
Vừa nói, bàn tay rộng lớn của Tô Ly lại bao trùm lấy đỉnh đầu Ngân Linh.
Lúc này, trong lòng Tô Ly không khỏi cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Hắn có một giấc mộng, đó chính là được vuốt đầu một loli tóc bạc mắt đỏ.
Giờ đây, tâm nguyện của hắn cuối cùng đã thành sự thật.
Giờ đây đơn giản là lời to rồi!
Mà lần đầu tiên bị người ngoài mẫu thân chạm vào đầu, Ngân Linh mặt ửng hồng, thế nhưng lại không hề phản kháng.
Mặc dù đôi mắt của đại ca ca này đôi khi rất kỳ lạ, nhưng nữ hài có thể cảm nhận được hắn là một người tốt, hơn nữa bàn tay đại ca ca rất lớn, rất ấm áp.
“Ngân Linh.”
Nhìn dòng chữ vàng trên đầu Ngân Linh, Tô Ly chậm rãi mở lời.
“Cho dù thiên phú tu hành của ngươi có ra sao, điều đó cũng không quan trọng.
Có lẽ các tông môn khác đặc biệt yêu quý những đệ tử có thiên phú dị bẩm, nhưng Vũ Thường phong chúng ta lại không phải thế.
Thiên phú gì đó, đối với Vũ Thường phong chúng ta mà nói, căn bản chẳng hề quan trọng.
Ngân Linh, ngươi có biết vì sao sư huynh lại chọn trúng ngươi giữa biển người mênh mông không?”
“Vì sao ạ?” Đôi mắt to tròn của Ngân Linh chớp chớp.
Tô Ly chính nghĩa rành mạch, âm lượng thanh âm tăng cao: “Bởi vì Ngân Linh đáng yêu đấy!”
“Đáng yêu?”
“Không sai, chính là đáng yêu. Cho nên Ngân Linh à,”
Tô Ly vuốt ve đầu Ngân Linh, dường như muốn xoa cho nàng ngốc đi.
“Tu hành gì đó cứ từ từ rồi sẽ tới thôi, chúng ta không chỉ là sư huynh muội, mà còn là người nhà.
Ngân Linh đừng có áp lực quá lớn, Ngân Linh chỉ cần phụ trách đáng yêu là đủ rồi,
Đáng yêu tức là chính nghĩa! Ngân Linh chính là chính nghĩa!”