Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 33: Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa (1)

Chương 33: Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa (1)

“Cái này...”

Phó Sơn do dự một phen, vẫn nói, “Quận chúa, hắn đã đoán ra chuyện những ngày qua có thuộc hạ âm thầm chú ý hắn.”

Trong lòng Tử Cận căng thẳng, “Tô tiên sinh đã tức giận?”

Phó Sơn vội vàng lắc đầu, “Cái này thì không, hắn chỉ nói thuộc hạ cũng coi như giúp hắn một việc, về sau nếu gặp chuyện khó giải quyết, có thể đi tìm hắn hỗ trợ.”

Tử Cận gật gật đầu, nói: “Phó thúc thúc, ngươi đi trước đi.”

“Vâng.”

Phó Sơn xoay người rời đi.

Tử Cận thì đi thẳng vào trong một gian phòng của biệt viện.

Trong phòng, Tiêu Thiên Khuyết bộ dáng gầy gò đang pha trà, dáng vẻ nhàn nhã, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.

Khi nhìn đến Tử Cận đi vào, Tiêu Thiên Khuyết từ từ mở miệng nói: “Các ngươi vừa rồi nói chuyện, ta đều đã nghe được. Chỉ có thể nói lần này Phó Sơn tới lầu Tụ Tiên, ngược lại là giúp Hoàng Vân Xung kia một lần, nếu không, lấy thủ đoạn của Tô tiên sinh, bọn họ sợ là tính mạng khó giữ được.”

Tử Cận muốn nói lại thôi.

“Ngươi muốn nói cái gì thì nói, nơi đây lại không có ai khác.”

Tiêu Thiên Khuyết cười lắc lắc đầu.

Tử Cận hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Gia gia, tất cả tin tức chúng ta tìm hiểu được đều chứng minh, Tô... Tô tiên sinh kia căn bản không phải thế ngoại cao nhân gì, cũng không phải nhân vật thần tiên sâu không lường được, hắn chỉ là một người ở rể Văn gia mà thôi, ngài tại sao còn coi trọng hắn như thế?”

Tiêu Thiên Khuyết cười lên, cảm khái nói: “Chờ cháu đến tuổi này của ta, sẽ phát hiện, cái gọi là thân phận, địa vị, quyền lực, hết thảy không quan trọng. Quan trọng là tâm cảnh, trí tuệ cùng đạo hạnh!”

“Lấy thủ đoạn cùng nhãn lực Tô tiên sinh ngày đó bày ra, nếu nói hắn là thế ngoại cao nhân, ta ngược lại không kỳ quái. Nhưng hắn lại là đồ đệ bỏ đi của Thanh Hà kiếm phủ, người ở rể không được coi trọng của Văn gia, đây mới là điều kỳ quái nhất!”

Ánh mắt Tiêu Thiên Khuyết trở nên thâm trầm, nói, “Có thể khẳng định, trên người Tô tiên sinh, tất nhiên giấu bí mật chúng ta không thể biết được, đây mới là nơi Tô tiên sinh làm người ta kiêng kị nhất!”

Tiêu Thiên Khuyết giương mắt, nhìn ra trong lòng Tử Cận hãy còn có nghi hoặc, không khỏi cười khẩy nói, “Nha đầu, chớ nghĩ nhiều như vậy. Đừng quên, từ khi ta uống thuốc Tô tiên sinh kê, thương thế trên người hôm nay đã khép lại bảy tám phần. Chỉ bằng thủ đoạn như khởi tử hồi sinh này, đã đủ để chứng minh Tô tiên sinh cao cỡ nào!”

Tử Cận liên tục gật đầu, nói: “Phương thuốc này cũng thật sự rất thần kỳ.”

Tiêu Thiên Khuyết đột nhiên nhớ tới một chuyện, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Sáng mai, chúng ta có thể gặp mặt Tô tiên sinh, cháu nhớ đến lúc đó chớ thất lễ, càng không thể có chút chậm trễ.”

Tử Cận không khỏi gắt: “Gia gia, những ngày qua người cũng nhắc nhở cháu rất nhiều lần rồi! Người thấy cháu giống loại người không biết chừng mực đó sao?”

Tiêu Thiên Khuyết cười ha ha, thản nhiên nói: “Đừng trách gia gia dong dài, ngày đó ta vốn rằng nhất định phải chết, nào ngờ được gió đổi chiều, được Tô tiên sinh cứu mạng, lấy lại được sinh cơ, gia gia... Cao hứng!”

...

Văn gia, đại điện tông tộc.

“Đại ca, vừa mới truyền đến tin tức, Tô Dịch phế vật kia bị người Hoàng gia đưa đi lầu Tụ Tiên rồi.”

Văn Trường Thanh vội vàng đi vào đại điện, trên mặt đầy nụ cười, “Nếu không có gì bất ngờ, tiểu tử này thế nào cũng bị thu thập chết đi sống lại!”

Hắn mặt trắng không râu, ánh mắt hung ác nham hiểm, là nhị bá của Văn Linh Tuyết.

“Mấy ngày trước, hắn nói ẩu nói tả, làm Ngụy Tranh Dương công tử căm tức vạn phần, sớm nên dạy dỗ hắn một phen hẳn hoi.”

Tộc trưởng Văn Trường Kính vẻ mặt bình thản, “Ai có thể ngờ được, còn chưa chờ chúng ta ra tay, tiểu tử này đã chọc tới trên đầu Hoàng Càn Tuấn tên công tử hư hỏng này, ta cũng chưa từng thấy ai tìm chết như thế!”

Văn Trường Thanh đột nhiên nhíu mày nói: “Ta có một chuyện khó hiểu, không phải nói tu vi Tô Dịch tiểu tử này sớm ở một năm trước đã phế đi, vì sao hắn ngày hôm qua còn có thể đánh bại Hoàng Càn Tuấn cùng đám tùy tùng kia?”

Văn Trường Kính lắc đầu nói: “Chuyện ngày hôm qua xảy ra ở lầu Tụ Tiên, chúng ta dù sao cũng không có mặt, chỉ dựa vào lời nói một phía của Văn Tuyết nha đầu kia, căn bản không chứng minh được cái gì.”

Dừng một chút, hắn cười lạnh nói: “Mặc kệ như thế nào, ta không tin một phế nhân có thể nhấc lên sóng gió gì!”

Văn Trường Thanh cũng cười lên, nói: “Ta cũng nghĩ như thế.”

Năm đó lúc Tô Dịch ở Thanh Hà kiếm phủ, có tu vi Bàn Huyết cảnh tầng thứ ba ‘Luyện Cân’ kỳ, kiếm thuật cao thâm tuyệt tục, được tôn sùng là ngoại môn kiếm thủ.

Nhưng bởi vì một hồi bất ngờ, khiến một thân tu vi của hắn tiêu tán, khí huyết suy yếu, căn cơ tan tác. Lúc ấy, một ít nhân vật lớn của Thanh Hà kiếm phủ từng ra tay giúp đỡ, đều không làm nên chuyện gì.

Cũng là từ khi đó, Tô Dịch liền trở thành một phế nhân, bị Thanh Hà kiếm phủ vứt bỏ.

Chuyện này, không chỉ Văn Trường Kính và Văn Trường Thanh rõ, toàn bộ thành Quảng Lăng cũng là ai ai cũng biết.

Dưới tình huống bực này, Văn Trường Kính căn bản không tin Tô Dịch còn có khả năng một lần nữa tu luyện võ đạo.

“Không đề cập kẻ này, ngày mai trên tiệc mừng thọ lão thái quân, Hoàng gia tộc trưởng Hoàng Vân Xung cũng sẽ đến chúc thọ, đến lúc đó hỏi hắn một câu, liền biết chân tướng xảy ra ở lầu Tụ Tiên.”

Văn Trường Kính thuận miệng nói.

Một người ở rể không quan trọng gì mà thôi, căn bản không đáng bọn họ chú ý quá nhiều.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch