Lưu phái tu hành trong thiên hạ nhiều vô kể, mỗi Tu hành giả khi sinh ra lại có thể chất khác nhau nên trải qua mấy trăm năm đã xuất hiện không biết bao nhiêu nhân vật cấp độ tông sư có khả năng khai sơn lập phái, sáng tạo không biết bao nhiêu loại công pháp tu hành, khai sáng bao nhiêu loại phương pháp lợi dụng thiên địa nguyên khí.
Mân Sơn Kiếm Tông, Linh Hư Kiếm Môn của Vương triều Đại Tần nghiên cứu phương pháp ngự kiếm đến mức gần như tận cùng, mà các tông môn của nước Sở, Đại Yên, Đại Tề lại đi theo một con đường khác, nghiên cứu phép luyện khí, phù lục... đến mức độ Tu hành giả bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí ở các quốc gia đã bị diệt vong như Hàn, Triệu, Ngụy, ngoại trừ hàng trăm phương pháp tu hành mật tông thì phương pháp và công pháp tu hành của Nam Dương Đan Tông nước Hàn, Kiếm Lô nước Triệu, Vân Thủy Cung nước Ngụy cũng đạt tới độ cao mà ít môn phái trên thế gian có thể chạm tới.
Trong vô số những công pháp tu hành ấy, Cửu Tử Tàm Thần Công chắc chắn thuộc loại mạnh mẽ nhất, thần bí nhất.
Không ai biết lai lịch chính xác của nó, người ta chỉ kháo nhau rằng đó là công pháp tu luyện của U Đế hùng mạnh, vô địch thiên hạ, kẻ đã lập ra vương triều Đại U mấy trăm năm trước.
Thậm chí còn có lời đồn U Đế tưởng chừng vô địch lại đột ngột băng hà lúc chỉ mới ngoài năm mươi là do gặp phải vấn đề ngoài ý muốn khi tu luyện bộ công pháp này.
Người ta đồn đoán vậy bởi lẽ sau khi U Đế chết, bộ công pháp đó đã lần lượt rơi vào tay rất nhiều nhân vật tài năng siêu quần, nhưng tất cả bọn họ, kể cả kẻ-mà - ai-mà-cũng-biết-là-ai-đấy của Vương triều Đại Tần đều không dám tu luyện nó.
Không ai dám tu hành nên khắp gầm trời có lẽ cũng không ai biết sức mạnh và sự kì diệu ẩn chứa trong đó.
Người ta chỉ căn cứ vào những thẻ tre ít ỏi còn sót lại từ thời vương triều Đại U mà biết được muốn tu tập môn công pháp này cần giết rất nhiều người, và khi chân nguyên của kẻ tu hành va chạm với chân nguyên của người khác sẽ phát ra âm thanh giống như hàng vạn con tằm đang ăn lá dâu.
Tu hành giả đương thời đều tin rằng loại công pháp này không hề giống đa số ma công của Đại Tề có thể cướp đoạt chân nguyên người khác để tăng cường tu vi bản thân.
Vậy hiện tượng phát ra âm thanh hàng vạn con tằm ăn lá khi va chạm chân nguyên đối phương rốt cục có chỗ lợi gì, có ý nghĩa như thế nào?
Câu hỏi không có lời đáp.
Cửu Tử Tàm Thần Công càng trở nên thần bí, đáng sợ.
Nhưng điều khiến Tống Thần Thư cảm thấy cực độ kinh hoàng không phải bản thân môn công pháp này, mà vì lão tưởng nó đã vĩnh viễn tiêu vong cùng ‘người đó’.
‘Người đó’ từng có rất nhiều môn khách.
Nhiều năm trước, Tống Thần Thư là một trong những gã đánh xe địa vị thấp kém chuyên đưa đón đám môn khách ấy.
Cửu Tử Tàm Thần Công vốn phải vĩnh viễn biến mất cùng cái chết của ‘người đó’ nhưng giờ đây lại xuất hiện sờ sờ trước mặt Tống Thần Thư, mang theo vô số kí ức chôn chặt ở nơi sâu nhất trong lòng mà lão không bao giờ muốn nhớ lại, chúng giống như ngọn núi khổng lồ đang đè xuống, khiến lão không thể thở nổi.
Thân thể lão càng không cách nào nhúc nhích, chỉ run lên ngày một mạnh hơn.
Lão bắt đầu nhận ra câu chuyện đồn đại mấy ngày nay ở Trường Lăng hóa ra đều là sự thật.
***
Đinh Ninh nhìn Tống Thần Thư, nhưng hắn không hề có ý dừng hành động của mình lại, ngón tay giống như đang vuốt ve mỗi nếp nhăn trên áo lão, cẩn thận chạm vào từng sợi chân nguyên đỏ rực lộ ra phía ngoài thân thể Tống Thần Thư.
Theo âm thanh như vô số con tằm ăn lá dâu, sợi chân nguyên bỗng dưng biến mất.
- "Cảm thấy mùi vị của việc bán bạn cầu vinh ra sao?" Vừa làm, hắn vừa hỏi bằng giọng nghiêm túc, giống như thực sự muốn biết câu trả lời vậy.
Nghe vậy, rốt cục Tống Thần Thư đã tin vào suy đoán của mình, sự sợ hãi đẩy lão về lại với thực tại:
- "Làm ơn đừng giết ta."
Toàn thân lão ướt sũng mồ hôi, cố gắng giãy giụa cơ thể đã cứng ngắc, khàn giọng phát ra tiếng cầu xin.
- "Thiếu nợ thì phải trả."
Đinh Ninh nhìn lão bằng ánh mắt thương hại:
- "Mà ngươi ngẫm xem, ngoại trừ tính mạng, ngươi còn cái gì đáng giá để trả cho ta đây?"
Cặp mắt Tống Thần Thư đã bị mồ hôi chảy vào làm nhòe đi, lão cố gắng trợn mắt, hấp tấp nói:
- "Nếu ta có thể nói cho cậu một bí mật thậm chí quan trọng hơn mạng sống của chính ta, liệu cậu có thể tha mạng cho ta không?"
Đôi mắt Tống Thần Thư tức thì bùng lên ngọn lửa hy vọng, nhưng vẫn hơi do dự.
Đinh Ninhcười khẩy, nói:
- "Ngươi cần nhớ thanh kiếm của ‘người đó’ có tên là gì?"
Ngọn lửa trong mắt Tống Thần Thư càng bùng lên dữ dội.
- "Chuyện Lý Quan Lan bị giết năm xưa, người bán đứng hắn chính là Mộ Tử, hiện đã đổi tên thành Lương Liên."
Lão cố gắng dùng cái cổ họng đã khàn đặc của mình để công bố một trong những bí mật mà lão cho rằng quan trọng nhất.
Ánh mắt Đinh Ninh hơi sầm xuống.
Những cái tên quen thuộc đó nhắc nhở những khoản nợ lớn trong lòng hắn.
- "Lương Liên à? Là Đại tướng của Hổ Lang Bắc Quân, kẻ đã tích lũy đủ quân công, rất có hy vọng được phong Hầu đó ư?" Lông mày Đinh Ninh nhíu chặt lại, lầm bầm như tự nhủ.
- "Chính hắn." Dục vọng cầu sinh trong lòng Tống Thần Thư ngày càng lớn, tuy lão phát âm vẫn rất khó khăn nhưng tiếng nói đã rõ ràng hơn nhiều.