"Nói là bài danh ba mươi bảy Trần Liễu Phong đánh với bài danh ba mươi lăm Phạm Vô Khuyết."
Trương Nghi là người biết suy nghĩ trước sau, tuy vội vàng vì sợ Tiết Vong Hư tức giận, nhưng vẫn hỏi: "Có cần báo cho dì nhỏ của ngươi một tiếng không?"
Đinh Ninh lắc đầu: "Không cần."
Với tu vi của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, mọi chuyện xảy ra trong hẻm nhỏ này cô đều biết cả, nên tuy nồi cháo trên bếp còn chưa sôi, cũng chẳng sao hết.
Tạ gia là cự phú Quan Trung, Tạ Trường Thắng ngày thường tiêu tiền như nước, vô cùng phô trương, nên xe điều được tới bây giờ cũng là hai chiếc xe ngựa vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Ngựa kéo đều là Truy Phong Câu quận Thanh Sắc Lũng Tây, da lông bóng loáng tỏa sáng, không có một tia tạp sắc, thùng xe được khảm bạch ngọc và lá vàng, rất là tráng lệ khí phái.
Tiết Vong Hư và Thẩm Dịch đã ở trong một chiếc, thấy Trương Nghi vội vã kéo Đinh Ninh tới, Tiết Vong Hư cười khoái chí.
Sống cả đời, đến lúc già có được một tên đồ đệ đáng yêu như vậy, sống cũng đáng rồi.
Tạ Trường Thắng chuẩn bị rất cẩn thận, trong xe có cả rượu và đồ nhắm, Trương Nghi và Đinh Ninh vừa lên xe, xa phu lập tức điều khiển cho xe chạy với tốc độ nhanh nhất.
Đinh Ninh cầm lấy một cái bánh bao không nhân khô xé ra ăn, hỏi Trương Nghi: "Quyết đấu ở đâu?"
“Sườn núi Cúc Hoa ven sông Tiểu Chu.”
"Cũng không xa. Giữa họ có ân oán gì không?"
Sông Tiểu Chu ở phía nam Trường Lăng, hai bờ sông có độ dốc khá cao, giống như hai sườn núi nhỏ, thường đều dùng để chăn dê, nhưng bây giờ trời cuối thu tiết trời dễ chịu, hai bờ sông nở đầy hoa cúc dại, có không ít người tới đây du ngoạn.
Chỗ bệ đá trước đây dùng để đốt lửa truyền tin trong quân đội, nay trở thành đài du ngoạn cho mọi người, hiện giờ lại biến thành địa điểm quyết đấu.
Chiến đấu ở đó, người ở hai bờ sông đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Ta chỉ biết Trần Liễu Phong là đệ tử ưu tú của Nguyệt Hải Kiếm Viện, chuyên tu Bích Hải Triều Sinh Kiếm, Phạm Vô Khuyết là đệ tử được Kiếm Viện Điền Hàn nuôi dưỡng, tu hẳn là Động Thạch Kiếm." Trương Nghi áy náy đáp: "Còn giữa hai người có thù hằn gì không, thì ta không biết."
Hoằng Dưỡng Thư Viện khi lập ra danh sách xếp hạng tài năng đã tổng hợp rất nhiều nhân tố, lần này công khai quyết đấu song phương, Trần Liễu Phong và Phạm Vô Khuyết dù chỉ là bài danh ba mươi bảy và ba mươi lăm, nhưng lại được xếp hạng vượt xa vị trí thứ bảy mươi hai của Đinh Ninh dù hắn chiến thắng trong tế kiếm thí luyện, đánh bại Thẩm Dịch, phá vỡ kỷ lục tu hành. Đám người Nam Cung Thải Thục ngay cả trước một trăm đều không có tên, nên vị trí ba mươi bảy và ba mươi lăm này đều là vị trí mà người trẻ tuổi của Trường Lăng phải ngước lên mà nhìn.
Dù mới là sáng sớm, hai bờ sông Tiểu Chu đã đầy xe ngựa, xe vẫn không ngừng nối gót nhau tới, những chiếc tới sau, đương nhiên không thể tới gần bệ đá.
Thấy xe mình phái đi chở Tiết Vong Hư và Đinh Ninh còn chưa tới, Tạ Trường Thắng không khỏi nôn nóng: "Sao đông người quá vậy!"
Nam Cung Thải Thục nhìn hắn: "Còn không phải là vì danh sách của Hoằng Dưỡng Thư Viện hay sao, nếu không có nó, ngày thường hai người bọn họ có quyết đấu, cũng chưa chắc nhiều người tới xem như vậy. Bây giờ danh sách đã ra, người có tên trong danh sách đương nhiên ai cũng muốn xem thực lực của người đứng thứ ba mươi bảy và ba mươi lăm là như thế nào, mình so với họ có chênh lệch nhiều hay không."
"Họ đến rồi!" Từ Hạc Sơn vui vẻ kêu lên.
"Cuối cùng cũng tới kịp." Tạ Trường Thắng không để ý tới ai, vẫy tay kêu lớn: "Ở đây!"
Ở đây hiện có rất nhiều người trẻ tuổi tài tuấn và danh môn vọng tộc tới đây xem người, nhưng chẳng có ai ồn ào loi nhoi như Tạ Trường Thắng, nên Đinh Ninh rất dễ dàng nghe thấy tiếng hắn, và cũng nhìn thấy hắn.
"Hai người này mới sáng sớm đã phát bệnh thần kinh à, chạy tới đây quyết đấu?" Đinh Ninh nhìn hai người đang đứng trên bệ đá, hỏi.
"Nghe nói là vì tranh giành tình nhân." Giọng Tạ Trường Thắng có chút khinh bỉ: "Hai người này nghe nói từng là bạn tốt, Trần Liễu Phong thích một cô nương, nên thường tới tìm nhờ Phạm Vô Khuyết nghĩ kế, nhưng sau đó Phạm Vô Khuyết lại qua lại với cô nương kia, Trần Liễu Phong giận tím mặt, vốn đã định cả đời không qua lại với Phạm Vô Khuyết nữa, nhưng không ngờ danh sách ra đời, Trần Liễu Phong vốn luôn cho rằng Phạm Vô Khuyết kém hơn mình nhưng bây giờ lại thấy được xếp ở trên mình, nên không chịu nổi, viết chiến thư khiêu chiến Phạm Vô Khuyết."
Trương Nghi không nhịn được nghiêm mặt nói: " Phạm Vô Khuyết như vậy là không đúng, quân tử không đoạt chuyện tốt của người, huống chi là đoạt người trong lòng của hảo hữu."
Đinh Ninh đánh giá hai thiếu niên đang đứng trên bệ.
Một người mặc trang phục màu đen, tóc cũng buộc dây nhỏ màu đen, khuôn mặt lạnh buốt, nhìn là biết thuộc loại người bình thường ăn nói rất có ý tứ.
Người còn lại mặc áo bào màu lam , trông khá thanh tú.
"Hai người này người nào là Trần Liễu Phong, người nào là Phạm Vô Khuyết?" Đinh Ninh quay sang hỏi Tạ Trường Thắng: "Nếu muốn cho nhiều người chứng kiến, bây giờ cũng đủ nhiều người rồi, sao còn chưa bắt đầu, họ còn chờ cái gì?"
Tạ Trường Thắng cũng không hiểu: "Chúng ta cũng không biết, hai người đều đã tới được cạn một tuần trà rồi, ngoài nói mấy câu lúc mới tới, thì tới giờ chẳng nói với nhau thêm câu nào, ta luôn lo Tiết động chủ với các ngươi không tới kịp, nhưng không ngờ tới giờ vẫn chưa bắt đầu.