Ánh mắt Phù Tô sáng rực lên, hắn nhẹ gật đầu, nói: "Nghe nói rượu cùng với ông chủ nhỏ ở đây đều rất nổi danh, cho nên cố ý đến nếm thử."
Nhìn gương mặt ôn hòa sạch sẽ của Phù Tô, trong thân thể Đinh Ninh lại dường như đồng thời tràn ngập vô số hình ảnh, những hình ảnh này tựa như vô số cát đá vậy, khiến cho thân thể của hắn trở nên lạnh lẽo, đồng thời cũng làm cho hắn hít thở càng thêm khó khăn, đều là cái loại mùi tanh của đất khiến cho trí nhớ khắc sâu nhất này.
"Mong muốn thực sự của hắn chính là trường sinh, là vĩnh viễn thống trị cái Đại Tần vương triều này, hoặc có thể nói là toàn bộ thiên hạ. Cho nên bất cứ kẻ nào cũng đều là công cụ của hắn, ngươi và Trịnh Tụ cũng sẽ không ngoại lệ. Ta đòi lại những khoản nợ mà hắn thiếu của rất nhiều người, tương tự ta cũng đồng thời hy vọng tương lai có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, kể cả vận mệnh của ngươi. Xem như ta thiếu nợ ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức khiến cho trong tương lai ngươi sẽ có quyền tự chủ của bản thân."
Đinh Ninh hít một hơi thật sâu, đẩy lùi những hình ảnh như thủy triều trong đầu.
"Như thế nào?"
Đinh Ninh trầm lặng trong nháy mắt lại khiến cho Phù Tô hơi chút khẩn trương lên, sợ ngôn ngữ của mình có chỗ nào không thoả đáng.
"Ngươi đã gặp ta bao giờ chưa?" Đinh Ninh nhìn hắn, hỏi.
Phù Tô bỗng nhiên có chút bối rối , theo bản năng khoát tay nói: "Không có."
Nhưng mà thật sự là hắn nói dối không quen, hoặc có thể nói là chưa từng nói dối bao giờ, trong lúc khoát tay, mặt của hắn cũng đồng thời ửng đỏ lên.
"Dường như ta chưa từng gặp ngươi." Đinh Ninh bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Nhưng ta lại cảm thấy rất quen, cho nên ta nghĩ, cái này gọi là mới quen đã thân."
Mới quen đã thân như Đinh Ninh nói, trong bao đó bao hàm vô số tầng ý tứ, nhưng mà vẻ bối rối của Phù Tô lại hoàn toàn biến mất, hắn cảm thấy mừng rỡ.
Hắn nhịn không được bật cười, nói: "Ta cũng cảm thấy mới quen đã thân ."
"Đã như vầy, rượu hôm nay ta mời ngươi." Đinh Ninh đem một bầu rượu đặt lên trên bàn trước người Phù Tô, nhìn hắn nói.
Ánh mắt Phù Tô càng sáng, hắn có chút vội vàng cầm rót đầy, nâng chén hành lễ giống như nâng cốc chúc mừng vậy, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào trong miệng thì chua chát, lông mày của hắn lập tức nhíu lại. "Rượu này ..." nhưng mà hắn lại nhịn không được bật cười, "Rượu này thật sự là đặc biệt."
"Mừng gặp nhau."
Đinh Ninh rót một chén rượu, cũng tựa như bằng hữu bình thường ở Trường Lăng vậy, nâng cốc chúc mừng, nhưng trong lúc uống một hơi cạn, hắn lại đồng thời nói thầm: "Chúc vận mệnh của chúng ta."
Tửu lượng của Phù Tô cũng không cao, mà loại thời điểm này đương nhiên cũng không thể nào lại đi dùng chân nguyên bức cảm giác say trong cơ thể ra ngoài được, không bao lâu thì đã say mờ mắt.
Thân phận của hắn quá sức tôn quý, trong nội tâm luôn có trói buộc, tuy rằng trong lòng cao hứng, nhưng cũng cố gắng kềm chế không uống nữa.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết bưng một bình trà nóng từ trong viện đi ra.
Nàng càng nhìn gương mặt sạch sẽ của Phù Tô càng cảm thấy giống Trịnh Tụ, không khỏi có chút căm hận.
Bắt đầu như thế nào đây?
Trong đầu nàng xuất hiện gương mặt người kia, rõ ràng như mới gặp hôm qua vậy.
Một đám nguyên khí cực nhỏ thấm ra từ đầu ngón tay của nàng, nương theo hơi nóng của nước trà khẽ vuốt lên gương mặt Phù Tô.
"Không thể uống còn uống nhiều như vậy, không sợ say rượu nói bậy nói bạ sao."
Cuối cùng thì Mạnh Thất Hải đợi trong xe ngựa bên ngoài Ngô Đồng Lạc cũng đã nghe được tiếng bước chân của Phù Tô đang trở về, hắn vén rèm xe lên nhìn thấy khuôn mặt Phù Tô, nhịn không được oán trách một câu, không phát hiện điều gì khác thường.
***
Tại thời điểm Mạnh Thất Hải oán trách Phù Tô, trong một cái thư phòng nơi có vài gốc linh liên đang sinh trưởng và đã kết ra đài sen ở sâu trong hoàng cung Đại Tần, trên đầu năm ngón tay của hoàng hậu có vài sợi tia sáng không ngừng quấn quanh lấy.
Trong trận chiến trên sông Vị Hà ngày ấy, toàn bộ tu hành giả từ thất cảnh trở lên ở trong thành Trường Lăng đều có thể cảm giác được nàng xuất thủ, cũng có thể cảm giác được một đạo bổn mạng kiếm của Triệu Tứ bị hủy trong tay của nàng.
Tùy theo những chân nguyên mỏng nhưng liên tục mà nàng đang phóng ra ở trong thư phòng, mang theo ý chí cực kỳ kiên định, đâm vào không trung vô tận, đạt tới nơi mà mọi người không thể cảm giác được, dẫn dắt tinh hỏa hóa thành lực lượng cường đại.
Toàn bộ tu hành giả Trường Lăng lại khẳng định thêm rằng, qua nhiều năm như thế, ngày xưa Trịnh Tụ "Tuệ Hỏa Kiếm" trên chiến trường thường xuyên một kiếm chém giết chủ tướng của triều đình địch, hiện tại càng mạnh hơn nữa.
Lúc này nàng vẫn đang đem thiên địa nguyên khí trong cơ thể vận chuyển vào trong không trung vô tận, vận chuyển đến tầng không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo hoàn toàn không nhìn thấy, khống chế mấy đạo "tuệ bụi"* (có lẽ ý là những vật chất được sinh ra từ đuôi của sao chổi - nd) cùng với Tinh Thần Chân Hỏa ngưng tụ mà thành hỏa diễm đặc biệt băng lãnh.
Chỉ là lúc này, toàn bộ tu hành giả Trường Lăng, kể cả tên đế vương vừa mới giải quyết một ít tai họa ngầm trước khi Lộc Sơn Hội Minh diễn ra, đang lợi dụng chút thời gian cuối cùng trước Hội Minh để bế quan tu hành trong hoàng cung kia, hoàn toàn không có một người nào có thể cảm giác được động tác của nàng.
Bởi vì Ba Sơn Kiếm Tràng đã diệt.
Bởi vì mặc dù là lúc Ba Sơn Kiếm Tràng đương thời, cũng chỉ có một mình nàng là lĩnh ngộ và tu luyện được cái phương pháp tu hành này.
Nàng tựa như một ngôi sao nhỏ đang bí mật tỏa ra ánh sáng, xuyên thẳng qua vô tận không gian.
Tại trong vài ngọn lửa bạc trắng do nàng dùng tinh quang khống chế này, có một thanh tiểu kiếm cháy đen như sắt rỉ đang bị bao phủ.
Chuôi tiểu kiếm này dĩ nhiên là bổn mạng kiếm của Triệu Tứ.
Sau khi chuôi tiểu kiếm này bị nàng đánh tan, đoạn tuyệt toàn bộ liên hệ với Triệu Tứ, theo lý là nó phải rơi xuống không biết nơi nào, nhưng lúc này lại không biết nàng có ý gì, một chút lực lượng nhỏ bé trong ngọn lửa bạc trắng kia lại dường như đang nuôi dưỡng chuôi kiếm đã "chết đi" này.