Hai tay Chu gia lão tổ dừng lại chỗ đầu vai thiếu nữ.
Da thịt trắng nõn, mịn màng nơi cổ thiếu nữ và bàn tay trơn bóng nhưng nhăn nheo, khô gầy của lão tạo thành hai hình ảnh đối lập, giống như một thứ tà ác đang thưởng thức cái đẹp.
Trong lòng đang tràn ngập sự tức giận và oán độc nên lão quên mất thời gian đang trôi qua, bàn tay vẫn dừng lại chỗ đó, giữ nguyên tư thế bất động. Chu Tố Tang không biết lão muốn làm cái gì nên nhất thời không tự chủ được, thân thể không ngừng run lên.
Mãi đến khi cảm nhận trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác run rẩy, Chu gia lão tổ mới đột nhiên bừng tỉnh.
Thân hình lão khẽ động, quay về trên giường của mình, khuôn mặt vẫn hiền hòa như trước, phất tay áo với Chu Tố Tang, ý bảo cô có thể rời khỏi, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ không có vấn đề gì, ngươi cứ tiếp tục tu hành.”
Cảm giác bất an trong lòng Chu Tố Tang lập tức biến mất, cô kính cẩn thi lễ rồi lui ra.
Chu gia lão tổ không nhìn bóng cô rời đi, lão cúi đầu trầm mặc không nói gì, mặt lộ vẻ lo lắng.
Đối với một lão già như lão thì lúc nào cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Nhưng việc kẹt lại cửa ải mấu chốt, đồng thời thân thể không thể tiếp tục tu hành, nếu như có cố gắng tu hành thì cũng chỉ khiến Khí hải hoàn toàn đông cứng lại. Đối với những tu hành giả có đạo hạnh cao thì thói quen thường ngày là dành thời gian vào việc tu luyện. Vì không thể tu luyện nên hiện giờ lão rất nhàn rỗi, cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc.
Mỗi một hơi thở lại lộ vẻ gian nan.
Ở vào tình cảnh như vậy thì đúng là bị dày vò, rõ ràng có lực lượng cường đại trong tay nhưng không thể tiến lên, chỉ có thể cảm nhận bản thân mỗi lúc một già yếu và càng gần với cái chết. Đây tuyệt đối không phải là chuyện gì sung sướng.
Chỉ có một điểm may mắn đó là, so với tu hành giả bình thường thì lão có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ.
Từ khi mới bắt đầu, lão đã không hề có ý định để Đinh Ninh sống lâu.
Tả Ý tàn quyển là kiếm quyết tối cao của Chu gia, làm sao có khả năng truyền cho người ngoài, nếu xảy ra chuyện đó thì trước sau gì thì Chu gia cũng sẽ từ từ suy sụp rồi biến mất.
Dựa vào kinh nghiệm tu hành của lão thì có lẽ trước khi Mân Sơn Kiếm Hội tiến hành, Khí hải của Đinh Ninh sẽ bắt đầu đông cứng lại.
Đến lúc đó không cần lão động thủ, e là chỉ cần chiến đấu với đối thủ ở Mân Sơn Kiếm Hội thì cái tên Đinh Ninh cũng sẽ tự nhiên biến mất trên cõi đời này.
Hiện tại, việc Đinh Ninh tìm hiểu Tả Ý tàn quyển không có bất kỳ trợ giúp nào cho lão nên việc đầu tiên lão làm là muốn xác định tên thiếu niên trong quán rượu này có nói dối không. Sau đó, lão không muốn thằng nhóc này chết một cách vô nghĩa... đối với lão thì cái chết của nó không hề có chút lợi ích gì cả.
“Đó quả thật là một cuộc thịnh hội(*), có thể sau này sẽ không tổ chức nữa. Như vậy, lần thịnh hội này nhất định không thể bỏ qua.”
(*) Thịnh hội: cuộc hội họp lớn.
Vẻ mặt lo lắng, Chu gia lão tổ đan hai tay lại ra chiều suy nghĩ, sau đó lẩm bẩm nói ra một câu.
Lời lão vừa nói tất nhiên ám chỉ Lộc Sơn hội minh.
Chín năm trước, bốn Đại Vương Triều giao ước tổ chức Lộc Sơn hội minh, ở đây tất cả cùng đấu trí so tài, mỗi bên thể hiện ra tất cả thực lực vốn có của mình.
Ở đó không chỉ có các bậc đế vương và tướng sĩ mà tất cả các nhân vật kinh tài tuyệt diễm cũng sẽ tụ tập tại Lộc Sơn.
Hiện Nguyên Vũ Hoàng Đế đã đạt cảnh giới Bát Cảnh, đạo hạnh của ông ta có đến mức kinh thiên động địa hay không thì tất cả tu hành giả trong thiên hạ đều rất muốn biết, muốn tận mắt chứng kiến.
Mặc dù cả tòa Lộc Sơn đều bị quân đội và tu hành giả các nước phong bế nhưng chỉ cần đi lên vài đỉnh núi xung quanh thì có lẽ cũng có thể tận mắt nhìn thấy những biến hóa của khí cơ(*) trên đỉnh Lộc Sơn.
(*) Khí cơ: có lẽ theo ý tác giả thì khí cơ giống như một phần cấu tạo nên nguyên khí.
Đối với những tu hành giả như Chu gia lão tổ, có thể tiến đến gần với chỗ tu hành giả có đạo hạnh cao hơn vận chuyển hoặc phóng thích một chút khí cơ của thiên địa nguyên khí, chỉ cần cảm nhận được vài tuyến đường lưu chuyển trong trời đất thì đã là cơ hội rất lớn rồi.
Đối với Chu gia lão tổ, bốn chữ Lộc Sơn minh hội còn khiến lão nhớ tới nhiều chuyện khác.
Lộc Sơn cách Vu Sơn cũng không xa lắm.
Trong Vu Sơn có giấu một thứ rất hữu dụng đối với lão.
Nhưng bất kể là đến Lộc Sơn hay Vu Sơn thì lão đều phải rời núi, ra khỏi Chu gia Mặc Viên.
“Có lẽ cũng nên đi ra bên ngoài rồi.”
Chu gia lão tổ nhìn bầu trời đêm bên ngoài, lạnh lùng tự nhủ.
Sau đó, lão trầm giọng quát to một tiếng: "Chuẩn bị xe."
Chu gia Mặc Viên cách ngõ Ngô Đồng Rụng Lá ít nhất nửa ngày đường đi bằng xe, bây giờ xuất phát thì đến sáng sớm là có thể tới nơi được.
***
Trước bình minh, từ trong bóng tối Trưởng Tôn Thiển Tuyết mở mắt.
Cơ thể cô có tất cả các thứ liên quan đến nguyên khí tu hành, tất cả đều được đưa tới Khí hải rồi chìm vào Ngọc cung.
Trong Ngọc cung có một thanh kiếm màu đen, không cần cô động niệm đã lập tức vô cùng tham lam hút lấy tất cả Chân nguyên và thiên địa nguyên khí chìm trong đó.
Bản mệnh kiếm bình thường không có khả năng dung nạp Chân nguyên và thiên địa nguyên khí kinh người như vậy nhưng thanh này là Cửu U Minh Vương Kiếm, nó giống như chứa đựng một thế giới trong đó, là vùng đất của u minh(*).
(*) U minh: Âm phủ, tối tăm.
Cảm giác của nàng cũng thấm vào bên trong thanh kiếm này, sau khi đi qua lại lớn thêm đến gấp mấy lần.(*)
(*) Đoạn này dịch mà ta cũng không hiểu thế nào.
Trong cơ thể Đinh Ninh có vô số tiểu tằm cũng cảm nhận được dị thường của nàng, hắn tỉnh ngủ mở hai mắt, hỏi khẽ: “Chuyện gì thế?”
"Thất Cảnh trung giai, ngũ khí không đầy đủ, Khí hải tự co rút hơn phân nửa." Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn một cái, chậm rãi nói.
"Là Chu gia lão tổ, có lẽ là tới tìm ta."
Đinh Ninh không chần chừ xác nhận thân phận của kẻ mới đến, cười lạnh: "Đã nhiều năm như vậy trốn ở Mặc Viên không ra, tất cả mọi người trong Trường Lăng đều cho là lão chết rồi, nhưng bây giờ lại tự mình tới tìm ta, xem ra không phải là chuyện bình thường."
"Tuy rằng Khí hải tự co rút hơn phân nửa nhưng tổng số lượng thiên địa nguyên khí lưu chuyển lúc ban đầu vẫn vậy, mặt khác lão chủ tu là loại Tinh Thần Ngưng Sát.