Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 21: Thời buổi rối loạn​ (1)

Chương 21: Thời buổi rối loạn​ (1)





Nhìn Đinh Ninh tiện tay lẳng cái chén sứ thô vào chậu nước, Trưởng Thiển Tuyết đang rót lứa rượu mới ủ vào những chiếc vò nhỏ nhíu mày tỏ ra không vừa lòng: “Chẳng lẽ ngay cả loại chuyện giang hồ chợ búa này cũng làm ngươi phiền lòng ư?”

Đinh Ninh đương nhiên biết với cảm giác của Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhất định đã nghe rành mạch được cuộc nói chuyện ở trước nhà giữa mình với lão nọ. Hắn cũng nhíu mày bảo: “Đây không phải là chuyện giang hồ chợ búa bình thường. Lưỡng Tằng Lâu bề ngoài chỉ chiếm mối thu tiền thuê đất một khu vực nhỏ ở nam thành, nhưng ta nghe nói đại đa số hoa lâu, sòng bài ngầm ở Trường Lăng bọn họ đều chiếm mấy phần mà lại đã làm tầm mười năm, nền móng đã rất ổn định. Cẩm Lâm Đường thì trước giờ ta thực sự không hề chú ý tới, hình như là chỉ làm vài chuyện thồ hàng và vận chuyển thôi, giờ lại đột nhiên nhảy ra muốn cướp địa bàn của Lưỡng Tằng Lâu, không biết là sau lưng đã xảy ra chuyện gì."

“Vậy thì sao?”

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng liếc hắn rồi hờ hững bảo: “Bất kể Lưỡng Tằng Lâu hay là Cẩm Lâm Đường gì gì đó không phải đều là con chó được những đại nhân vật trong triều nuôi cả ư. Xem chừng cũng chỉ là mấy quý tộc trong triều phân chia của cải không đều nên muốn thử chia lại lần nữa mà thôi.”

“Ở nơi khác thì có khả năng như thế nhưng tại đô thành vương triều thì không đơn giản như vậy.”

Đinh Ninh hiểu trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi nhẫn nại giải thích: “Tất cả đô thành trong vương triều có quy mô kém quá xa với đại thành. Cứ lấy Trường Lăng làm ví dụ, từ tiền triều đã đạt tới nhân khẩu mấy trăm vạn. Hơn nữa lúc diệt Hàn, Triệu, Ngụy lại cuốn theo nhiều phụ nữ và trẻ em đến làm nô ở Trường Lăng. Từ đó về sau lại lương người gia nhập không giới hạn. Đến nay nhân khẩu cư trú lâu dài e rằng không chỉ tăng gấp đôi, huống chi còn chưa tính tới khách vãng lai, đoàn buôn các nước. Mà đây chỉ là chuyện trong thời gian mấy chục năm… Thế lực quý tộc tiền triều trong vài chục năm ngắn ngủi đó còn chưa sụp đổ được. Hiện giờ dù là những Hầu phủ thì khi cưới vợ nạp thiếp gả con vẫn muốn lựa chọn những quý tộc đó làm thông gia để mượn nhờ chút lực lượng. Trường Lăng thực quá phức tạp, đan xen lẫn lộn không có tay ai có thể thọc quá sâu, kể cả Nghiêm Tướng hay Lý Tướng đều vậy thôi. Bằng không thì dựa vào ý tưởng và năng lực của hai lão đó, Trường Lăng hiện thời sao có thể có nhiều bang phái giang hồ như thế, nhiều lắm chỉ còn lại mấy nhóm bán mạng thay cho họ mà thôi.”

“Thời gian thì ngắn mà có quá nhiều chuyện trong triều và trong dân muốn chen chân vào, lại còn muốn bảo tồn vây cánh của mình. Trong phố phường Trường Lăng ẩn chứa biết bao giao long, nếu giao chiến với nước khác thì chúng vẫn có thể xuất lực nhưng nếu dứt khoát muốn những con giao long này thuần phục thì không chỉ gãy mất mấy cánh tay của bản thân mà vị trí trong triều cũng khó giữ."

Dừng một chút, Đinh Ninh lại nói: “Các đô thành của các nước khác không khác gì nhiều lắm. Dù lập triều đã lâu nhưng con cái Hoàng đế đã được sinh ra quá nhiều, đất đai chia cho phong hầu quý tộc cũng không thu hồi, thế lực quý tộc và vương hầu thậm chí còn có thể tác động tới quyết định của hoàng cung. Hoàng tử nào có thể kế vị, người con gái nào có thể là Hoàng hậu đều phải xem xem nhà cô gái đó lúc ấy có chiếm thượng phong tuyệt đối hay không."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hiểu rõ ý tứ của Đinh Ninh, hơn nữa những câu này làm cho cô liên tưởng đến chuyện cũ của bản thân nên trên mặt dần phủ một lớp băng sương.

Có điều lúc này Đinh Ninh không để ý tới nét mặt nàng, hắn đang nhớ tới lão già lưng còng chống gậy trúc đen ở Ngư Thị, nghĩ đến nhiều năm trước vì để những vương hầu quý tộc nhượng bộ, vì để cho Vương triều Đại Tần và tất cả các vương triều khác có chỗ bất đồng mà phải trả giá cao, tâm trạng của hắn liền khá nặng nề. Hắn bất giác cúi thấp đầu xuống.

“Nếu giống như ngươi nói thì môn phái giang hồ phố phường chẳng qua là con chó do ai đó nuôi dưỡng, dù có chết cũng không đáng kể lắm. Tuy nhiên, phần lớn môn phái giang hồ chợ búa ở Trường Lăng chỉ dâng cho mấy nhân vật lớn chỗ tốt, quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi. Sợ nhất là lúc này đây có một đại nhân vật nào đó có dã tâm, thầm tìm cách thúc đẩy, muốn chỉnh đốn bố cục ở vài chỗ. Thế thì sẽ khiến máu chảy khá lênh láng, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người.

"Ta không sợ giết người mà chỉ sợ mọc ra nhiều phiền toái. Quá loạn mà muốn làm rõ vài manh mối thì phải dùng rất nhiều công sức, mà giờ ngay cả thân phận Tu hành giả chúng ta cũng không thể để lộ ra, ta ngay cả đệ Tam cảnh cũng chưa tới, nếu bị cuốn vào thì sẽ không biết sinh ra hậu quả thế nào." Lúc Đinh Ninh cúi thấp đầu nói như thế, trong lòng hắn đang lo lắng không biết ông lão lưng còng ở Ngư Thị và người sau lưng lão có bị cuốn vào cuộc sóng gió này không.

Hai con ngươi của Trưởng Tôn Thiển Tuyết thật lạnh giá, rút cuộc nàng cũng không có hứng thú với câu chuyện của Đinh Ninh. Bởi vì đối với nàng mà nói, kế hoạch của Đinh Ninh có bị xáo trộn hay không, tu vi của hắn quá thấp, thậm chí là mưu đồ của hắn có thành hay không đều là chuyện của riêng Đinh Ninh mà thôi.

Nàng ở Trường Lăng chỉ có mỗi một việc chính là đuổi kịp rồi vượt qua tất cả Tu hành giả phía trước mình.

Điều nàng suy tính chỉ có kiếm và tu vi của mình, thậm chí nàng có thể hằng ngày đều không ra khỏi quán rượu này. Nàng tối đơn giản.

Trước kia nàng cũng đơn giản như thế.

***

Lời lão gia sư áo vàng Từ Niên kia nói không hề sai tí nào, cho dù rượu tự ủ chẳng ra gì nhưng quán rượu này của Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đinh Ninh quả thật là quán làm ăn tốt nhất ngõ Ngô Đồng.

Đến gần giữa trưa, các bàn trong quán rượu gần như đã đầy, đại đa khách đều có mang theo đồ nhắm, tới đây chỉ để gọi rượu.

Đinh Ninh uể oải nằm úp trên quầy gà gật, thế nhưng tai dỏng lên nhạy bén bắt lấy từng câu từng chữ trong không trung.

Một cỗ xe ngựa gọn nhẹ chạy vào ngõ Ngô Đồng. Chiếc xe dừng lại dưới ngọn cờ màu xanh của quán rượu, hành khách trên xe ngựa nhanh nhẹn nhảy xuống đi vào cửa chính.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch