Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 237: Nhất kiếm bình sơn

Chương 237: Nhất kiếm bình sơn





Nguyên Vũ Hoàng Đế không nói gì thêm, đôi môi của hắn mấp máy nhanh, tựa như hai lưỡi kiếm mỏng.

Nhưng Yến Anh lại không hề ngừng lại, chỉ nhìn Nguyên Vũ Hoàng Đế nói tiếp: “Nhưng ngươi cuối cùng vẫn là người chứ không phải thần. Vũ Thiên Kim Thân tuy rằng tuyệt diệu, nhưng cũng phải tuân theo quy tắc của Thiên Địa Nguyên Khí. Nhìn ngươi điểm nhiên như không có việc gì xảy ra, những thực ra đã tạo ra một cái huyệt vị trên người, dung nạp sát ý cùng lực lượng của đối thủ. Loại sát ý và lực lượng này tồn tại bên trong cơ thể ngươi như vậy, cũng không tự nhiên biến mất, cuối cùng sẽ có ngày nó bạo phát ra.”

Đỉnh Lộc Sơn lại càng thêm yên tĩnh, ánh mắt mỗi người đều vô cùng phức tạp.

Những lời này có liên quan đến tu vi luôn ẩn tàng của Nguyên Vũ Hoàng Đế, hơn nữa lại từ chính miệng của một tông sư như Yến Anh nói ra với ngữ khí vô cùng xác định, nên tuyệt đối sẽ không sai lệch.

Ánh mắt Nguyên Vũ hoàng đế nheo lại một chút, cũng mỏng như hai lưỡi kiếm.

Đối với Nguyên Vũ hoàng đế, Hàn Thần Đế và Yến Anh trong mắt hắn đương nhiên đều không phải là đối thủ, những hắn cũng không thể dây dưa với hai người này thêm nữa.

“Nên kết thúc thôi.”

Hắn chậm rãi tự nhủ trong lòng một câu, sau đó lại giơ trường kiếm màu vàng nhạt trong tay lên.

Đối với một đại Kiếm Sư mà nói, Kiếm ý chính là cách tốt nhất để bày tỏ tiếng lòng.

Khi hắn giơ kiếm lên, tất cả mọi người ở đây cũng đồng thời hiểu rằng, thời khắc phân ra thắng bại đã đến.

Vô số luồng ánh sáng chói mắt từ trên không trung chiếu xuống, vượt qua nhận thức về tốc độ cực hạn của tất của những người tu hành, liên tục không ngừng, dũng mãnh tiến vào trong thân thể hắn. Thân thể của Nguyên Vũ Hoàng Đế ẩn bên trong vô số chùm tia sáng, nhưng tất cả mọi người đều có cảm giác như thân thể của hắn đang không ngừng bành trướng, không ngừng cao lớn lên.

Thân thể của Nguyên Vũ Hoàng Đế, trong nhận thức của tất cả mọi người, giống như bầu trời cao, không ngừng mở rộng.

Hàn Thần Đế hiểu thời khắc này cuối cùng cũng đã đến, hắn không có chút sợ hãi nào, ngược lại trên mặt còn có nét vui mừng vì được giải thoát.

Hắn hít sâu một hơi, mượn nhờ áp lực nguyên khí của Nguyên Vũ Hoàng Đế lúc này đang tản mạn ra khắp mọi nơi, đem tất cả Đan khí hội tụ lại tại một chỗ sâu trong cơ thể.

Thân thể của hắn như khô quắt, thu nhỏ lại, ánh sáng màu đỏ bên ngoài cơ thể hoàn toàn tiêu tán.

Khí tức nội liễm, thân thể của hắn liền bay ra trước, hướng về phía Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Lúc này, khắp người Nguyên Vũ hoàng đế ở bên trong vầng sáng đều tỏa ra một khí thế bá đạo, khiến quỷ thần cũng phải tránh lui. Một mũi kiếm tỏa sáng đâm thẳng ra phía trước, mang theo uy lực tựa hồ như đã vượt ra khỏi phạm trù nhận thức của tất cả những người tu hành, cảm giác như Thiên Đạo vốn hư vô mờ mịt giờ đã tới gần.

Một kiếm này hoàn toàn giống như đại thế của Thiên Đạo, không phải là thứ mà sức người có thể ngăn cản, chỉ đối mặt thôi đã thập phần khó khăn. Nhưng trong ánh mắt của Hàn Thần Đế dần lộ ra một tia sáng yêu dị, cả người bay thẳng đến đụng vào mũi kiếm đang đi tới.

Trong màn sáng, Nguyên Vũ Hoàng Đế liếc nhìn Hàn Thần Đế.

Hai hàng lông mày như kiếm liền nhíu lại.

Hắn cảm giác được Hàn Thần Đế muốn làm gì, nhưng lúc này chính là thời khắc hắn đang cường đại nhất. Một kiếm thế như vậy, ngay cả chính hắn cũng không có khả năng thay đổi.

Trường kiếm màu vàng nhạt trong tay hắn mang theo một lực lượng không phải của nhân gian, tùy ý lao về phía trước.

Cách mũi kiếm mấy trượng, mặt ngoài thân thể của Hàn Thần Đế cũng đã xuất hiện hàng trăm vết nứt.

Phía trước trường kiếm màu vàng tràn ngập vô số những bóng kiếm trong suốt, bay lượn vô thanh vô tức.

Trên người Hàn Thần Đế đầy những vết thương, nhưng lại không hề có Đan khí tuôn ra.

Trong tích tắc, hắn quay đầu lại với Yến Anh đằng sau lưng, gật đầu thi lễ.

Chỉ một khắc sau thân thể của hắn liền bị cắt thành vô số mảnh, văng ra ngoài. Đế Vương cuối cùng của một vương triều, chỉ trong khoảng thời gian vài hơi thở, đã triệt để biến mất khỏi cõi đời.

Nhưng còn có một luồng Đan quang đỏ thẫm đang thiêu đốt, cứ như vậy đánh lên mũi kiếm vàng, sau đó mạnh mẽ nổ tung.

“ Ầm”, một tiếng nổ vang lên.

Thiên Địa chấn động.

Tất cả mọi người đều cảm thấy như có một ngọn núi ập tới.

Những người tu hành gần nơi chiến đấu nhất liền trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Đan Hỏa đỏ thắm, mãnh liệt cuộn trào, giống như một ngôi sao băng nổ tung ra, để lại ánh lửa chói chang đến cay mắt, nhưng tất cả đều cố cưỡng ép mở to đôi mắt mình ra, không muốn bỏ qua bất kỳ một khoảnh khắc nào của hiện tại.

Nguyên Vũ Hoàng Đế cũng cảm thấy được có một ngọn núi khổng lồ đang áp tới, ánh sáng của thanh trường kiếm màu vàng trong tay hơi ảm đạm đi.

Những vào thời điểm Hàn Thần Đế nghênh đón kiếm, hắn cũng cảm giác được đối phương muốn đem toàn bộ lực lượng còn lại của Đạo Thiên Đan triệt để bắn ra trong một kích, nên tâm cảnh của hắn vẫn tuyệt đối bình tĩnh như trước. Khí tức trong cơ thể hắn hơi chấn động, khí thế của trường kiếm trong tay ngược lại lại càng bá đạo chém ra.

Đan Hỏa hết sức cuồng bạo liền bị cắt ngọt, trở thành hai bán cầu giống hệt nhau, sau đó biến thành vô số đầu hỏa long bắn ra tung tóe.

Cũng vào lúc này, ngón cái tay trái của Yến Anh liền hơi cong, bật lên trên không trung.

Trong không khí cuồng bạo bỗng nhiên xuất hiện một kiếm quang màu đen vô cùng âm lãnh.

Một đạo kiếm quang vô thanh vô tức, tựa như dây đàn đứt đoạn, Kiếm Ý vô hình vô tích xuất theo,như không biết từ đâu lượn tới, chém chuẩn xác vào giữa hai mắt của Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Lúc trước đối diện với bao công kích, Nguyên Vũ Hoàng Đế về cơ bản vẫn chưa từng né tránh, vậy mà lần này hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, khẽ cúi đầu

Xoẹt, một tiếng động nhỏ khẽ vang lên từ đuôi lông mày trái của hắn.

Kiếm quang màu đen vừa chạm vào đuôi lông mày, thân thể của hắn đã như biến thành thiên địa mênh mông giống với lúc trước, muốn hút lấy toàn bộ sức mạnh của kiếm quang kia. Nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy rõ một tia máu tươi bỗng phun ra, ở lông mày trái của hắn đã có một vết thương.

Lông mày trái của hắn đã đứt đoạn.

"Tâm hữu linh tê, vô hình vô tích, không thể tìm ra. . ."

Sở Đế cùng một ít lão già ở đây đã nhìn ra Kiếm Ý này của Yến Anh dường nhưlà đến từ ‘người đó’. Ngày trước một tông sư như Yến Anh vốn coi ‘người đó’ là mục tiêu duy nhất để tu hành, vì vậy cũng đã khổ công không ít để tìm hiểu thủ đoạn của hắn.

Vào lúc này, không thể biết được Yến Anh là cố ý muốn chọc giận đối phương, hay là thực sự cảm thấy Kiếm Thế đó đúng là phương pháp đối địch tốt nhất. Thời gian quá ngắn ngủi, căn bản không đủ cho bất cứ người nào ở đây có thể suy nghĩ gì.

Một đóa Hắc Lan nở rộ trong tay của Yến Anh.

Đóa Hắc Lan này tựa như có sinh mệnh, tản mác ra một khí tức vô cùng tham lam đối với máu tươi đang rơi ra từ lông mày của Nguyên Vũ Hoàng Đế. Sau đó, trong nháy mắt đóa Hắc Lan đó bỗng biến mất, trở thành mấy đạo hắc khí, thẩm thấu những tia máu tươi kia rồi tan vào quầng sáng quanh người Nguyên Vũ Hoàng Đế.

Tất cả mọi người đều không nhận ra được Yến Anh đang thi triển loại thủ đoạn gì.

Rất nhiều người đều đưa ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn vào Nguyên Vũ Hoàng Đế, hi vọng hắn sẽ ngã xuống, hoặc là lui bước.

Nhưng Nguyên Vũ Hoàng Đế chỉ hơi chấn động thân hình.

Trường kiếm màu vàng trong tay hắn vẫn tiếp tục chém ra.

Kiếm thế lâm ly đến tận cùng.

Không khí giữa hắn và Yến Anh vặn vẹo kịch liệt, cuối cùng một tiếng nứt rắc rắc vang lên, tất cả mọi thứ đều bị cắt vỡ.

Thân thể Yến Anh triệt để dừng lại.

Hắn khẽ nhíu mày, bình tĩnh cúi đầu.

Nguyên Vũ Hoàng Đế liền thu hồi kiếm lại.

Vô số luồng sáng đang chiếu xuống trên không trung đã bắt đầu tiêu thất.

Trong nhận thức của tất cả những người ở đây, thân hình vốn đang ngày càng cao lớn của hắn cũng kịch liệt thu nhỏ lại.

Thân thể của Yến Anh ở phía trước lại không có bất kỳ điều gì dị thường.

Những chính tại thời điểm hắn cúi đầu xuống, sau lưng hắn liền xuất hiện một luồng ánh sáng sáng ngời.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT. . . .

Vô số luông Âm Khí đen trầm bắn ra dọc theo những luồng ánh sáng đó.

Giống như những giọt nước đen đang chảy xuôi trên mặt kính thủy tinh.

Bên trong âm khí đen trầm ẩn chứa một lực lượng như núi.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được trong thiên địa thậm chí có một cỗ lực lượng còn cường đại hơn, kinh khủng hơn đang phi hành.

Đó là một đạo kiếm quang.

Có người đưa mắt về phía đối diện của Nguyên Vũ Hoàng Đế, về phía đỉnh núi đối điện đỉnh Lộc Sơn này.

Cuối cùng cũng có người hiểu ra , đạo kiếm quang chém xuyên qua thân thể của Yến Anh, đã bức toàn bộ lực lượng trong người hắn ra ngoài.

Mà bây giới, đạo kiếm quang đó lại đang hướng về phía ngọn núi đối diện kia.

Đỉnh núi đó đột nhiên chấn động.

Một vòng bụi tỏa ra ngay dưới đỉnh núi.

"Tách Tách Tách Tách", trong tích tắc vô số âm thanh vụn vỡ vang lên.

Rồi vô số âm thanh vỡ vụn lại hội tụ lại, trở thành một tiếng nổ kinh khủng.

Tất cả mọi người đều rung động khôn xiết.

Dọc theo vòng sóng bụi, thân núi đã tách ra làm hai đoạn, ngọn núi không biết nặng bao nhiêu ngàn cân lăn xuống, phát ra một tiếng vang khủng khiếp mà tất cả mọi người cả đời đều chưa từng nghe được.

Vét chém xẻ đôi thân núi trơn nhẵn như gương.

Ngọn núi kia vốn còn to hơn Lộc Sơn một chút, vậy mà bị một kiếm này chém vào, từ mặt đất cho đến đỉnh núi đều trơn nhẵn.

Sóng bụi khổng lồ dâng lên.

Một ngọn gió lớn vọt tới từ phía sau, bị cản lại bởi thân núi tàn khuyết.

Quét xuyên qua làn bụi mù đang ngày càng mỏng manh, khai thông lại tầm nhìn.

Đăng sau quả núi là một lòng sông bằng phẳng.

Xuyên qua lòng sông, có thể đánh nước Sở, cũng có thể công nước Yến, hoặc đánh tới nước Tề.

Trường kiếm màu vàng nhạt trong tay Nguyên Vũ Hoàng Đế đã biến mất.

Hắn nhìn Yến Anh đang cúi đầu, lại nhìn vẻ rung động khó tả của tất cả mọi người, rồi nhìn ngọn núi đã bị hắn một kiếm xẻ đôi, nói: " Quả nhân muốn ngọn núi kia."





Quyển 3 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch