Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 259: Bắt mụ ta phải thất vọng (2)

Chương 259: Bắt mụ ta phải thất vọng (2)
"

Một phụ nữ xinh đẹp mặc quần áo có vẻ mộc mạc, nhưng không thể nào che lấp được khí chất quý phái của người trong cung, ngay cả mái tóc đen tuyền cũng hết sức gọn gàng bóng mượt, đi vào Ngô Đồng Lạc, chính xác hơn là đi vào cái quán rượu không tên trong Ngô Đồng Lạc.

Người phụ nữ này dường như cũng chẳng hề có ý muốn che giấu mình là một cung nữ, dáng đi và tư thế vẫn giữ nguyên như lúc ở trong cung.

Thị nhìn quanh cái quán rượu có vẻ không được sạch sẽ lắm, rồi nhìn thẳng vào Đinh Ninh vẫn đang lẳng lặng đứng nhìn mình, hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nói: "Xác thực là hơi quá mức giản dị!"

Sau khi cảm nhận khí tức trên cơ thể người phụ nữ này, Đinh Ninh có thể khẳng định, địa vị trong cung Vị Ương của thị có lẽ ngang ngửa với Phan Nhược Diệp.

Hắn không vội nói năng gì, chỉ đứng chờ cung nữ này nói tiếp.

"Phần thưởng này ban cho ngươi!"

Cung nữ lấy từ trong ống tay áo ra một bản văn tự, đặt lên mặt bàn ở bên cạnh Đinh Ninh. Sau đó, ả dùng tay ra hiệu bắt Đinh Ninh phải xem ngay lập tức.

Đinh Ninh mở bản văn tự đó ra, lông mày lập tức nhíu lại.

Cung nữ lạnh lùng nhìn xoáy vào hắn, nói ra: "Thế nào?"

Đinh Ninh ngẩng đầu lên nhìn thị, trả lời: "Đây là một tờ khế đất."

Cung nữ nói ngay: "Chỉ cần biết chữ là có thể nhìn ra được đây là một tờ khế đất."

Đinh Ninh nói: "Nhưng đây là khế đất Mặc Viên của Chu gia."

Cung nữ nói bằng giọng hơi trào phúng: "Mặc Viên vẫn là Mặc Viên, nhưng bây giờ đã không còn là của Chu gia. . . Kể từ hôm nay, thành Trường Lăng đã không còn Chu gia."

Đinh Ninh hơi cúi đầu xuống, nhìn vào tờ công văn trước mặt, nói: "Phần thưởng này quá hậu!"

Sắc mặt cung nữ sa sầm xuống: "Nếu ban thưởng cho ngươi, vậy là đã nói rõ ngươi xứng đáng với phần thưởng như vậy."

Đinh Ninh gật đầu, cầm lấy tờ khế đất cất đi.

Sắc mặt dịu đi một chút, cung nữ nói tiếp: "Các ngươi sẽ chuyển đến Mặc Viên ngay trong ngày hôm nay!"

Đinh Ninh thừa hiểu, một ý chỉ như vậy hoàn toàn không có kẽ hở nào để xoay chuyển. Bởi vậy, hắn không hề nói bất cứ câu gì, chỉ nín lặng coi như đồng ý.

"Không được nhắc đến bất cứ một việc gì có liên quan đến Vu sơn, đặc biệt là việc ngươi đã cứu ngài."

Ả cung nữ uy nghiêm hài lòng quay người đi ra cửa. Nhưng vừa bước tới ngưỡng cửa quán rượu, thị lại đột ngột lạnh lùng ném lại một câu: "Bởi vì kể từ hôm nay trở đi, ngài đã là Thái tử Đại Tần Vương triều ta."

Ngay khi ả cung nữ uy nghiêm đi khuất khỏi tầm nhìn của Đinh Ninh, Trưởng Tôn Thiển Tuyết xuất hiện ở ngay phía sau hắn.

"Mụ ta đối xử với ngươi quả thực là không tệ, thật là bạo tay!"

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn về phía ả cung nữ vừa đi khuất bằng đôi mắt lạnh như băng giá, gương mặt bừng bừng Sát khí, "Không ngờ lại ban hết toàn bộ nhà cửa của Chu gia cho ngươi."

Đinh Ninh thừa hiểu niềm căm ghét Trịnh Tụ trong lòng nàng. Hắn lắc đầu, đôi mắt cũng bắt đầu trở nên lạnh giá, "Đây không phải là đại lễ gì cả!"

Mặc dù Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã thu lại phần nào Sát ý, nhưng vẫn còn rất tức giận, cho nên lúc này nàng không muốn nói chuyện.

"Lộc Sơn Minh Hội kết thúc, việc bên ngoài đã được định đoạt, cho nên khi quyết định quét dọn Trường Lăng một chút, người nào mà bản thân không muốn nhìn thấy nữa thì mụ ta sẽ thẳng tay đối phó." Đinh Ninh liếc nhìn nàng, nói: "Chu gia đã xong, chúng ta bỗng dưng chiếm được Mặc Viên. . . Bởi vì ta đi theo Chu gia lão tổ tới Vu sơn cho nên Chu gia mới xong, cho nên trong suy nghĩ của đám quyền quý ngày trước, ta chắc chắn là người của Hoàng Hậu."

"Mặc dù chưa chắc đã dám đối phó ta ở ngoài sáng, nhưng chỉ cần có thời điểm thích hợp, đám quyền quý ngày trước này tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội chọc ta một đao."

Sau khi ngừng một chút, Đinh Ninh lạnh lùng nói tiếp: "Cho nên, đây chẳng phải là đại lễ gì cả, chỉ là thủ đoạn mượn dao giết người mà thôi."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghe hắn phân tích xong, sắc mặt có vẻ dễ chịu hơn nhiều, "Tại sao?"

Đinh Ninh đáp: "Mặc Thủ Thành đã sinh lòng nghi ngờ ta, mụ ta hiển nhiên cũng không ngoại lệ."

"Người như mụ ta, chỉ cần nảy sinh nghi ngờ người khác, sẽ dứt khoát làm cho kẻ đó tức khắc biến mất khỏi Trường Lăng." Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã hiểu tường tận, gằn giọng nói: "Cho nên, dù ngươi cứu con trai của mụ ta, nhưng nếu ngươi muốn tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, mụ ta sẽ tuyệt đối không giúp ngươi."

"Có lẽ vẫn có người cảm thấy, được mụ ta ngấm ngầm đồng ý, ta sẽ giành được thắng lợi ở Mân Sơn Kiếm Hội. Nhưng ta với ngươi lại hiểu rõ như ban ngày, hiện giờ, ý của mụ ta là không muốn cho ta làm được điều đó." Đinh Ninh nhìn nàng, chầm chậm nói với thái độ lạnh lùng thờ ơ.

Hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thậm chí là cả mấy người Tiết Vong Hư sẽ chuyển tới Chu Viên ngay trong ngày hôm nay. Theo suy nghĩ của hầu hết người sống ở Trường Lăng, việc một người thiếu niên bình dân trong phố chợ, dựa vào nỗ lực và vận may của mình, đột nhiên được ông trời đoái thương, kiếm được một gia sản lớn tới choáng váng như vậy, thật sự là một câu chuyện rất đáng để cho người ta thèm muốn, ước ao.

Thế nhưng, mặt trái chân thực của câu chuyện này lại không hề tốt đẹp như vậy.

Nhận thấy nét tàn khốc trên gương mặt hắn, Trưởng Tôn Thiển Tuyết hỏi: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"

"Không có "định làm như thế nào" hay "sẽ làm như thế nào" hết." Đinh Ninh khinh thường nói: "Việc này có liên quan tới mạng sống của ta, cho nên, ta sẽ tận dụng mọi khả năng của mình, bắt mụ ta phải thất vọng."





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch