“Để cho ngươi xem Mân Sơn Kiếm Hội cũng không có nghĩa là để cho ngươi xem hết toàn bộ nó đâu.”
Nét mặt của cung nữ họ Dung lại càng trở nên lạnh lẽo : “ Ta muốn đích thân dạy các ngươi tuân theo quy củ của Trường Lăng, lẽ nào các ngươi vẫn còn chưa hiểu sao?”
Tay của Trương Nghi ngày càng run rẩy, những đốt ngón tay ngày càng trở nên trắng bệch, hắn liền muốn rút kiếm.
"Ta hiểu."
Nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh liền bước lên một bước.
Đinh Ninh bước một bước dài, che kín hắn khỏi tầm mắt của chiếc xe ngựa màu đen kia.
Đôi mắt của cung nữ họ Dung đột nhiên híp lại.
Lúc này nàng không phóng xuất ra bất kỳ chút Thiên Địa Nguyên khí nào, nhưng không khí trước người nàng lại tràn ngập khí tức lạnh lẽo.
Mà khiến cho cảm giác của nàng càng thêm lạnh băng là sát ý trên vẻ mặt bình tĩnh của Đinh Ninh lúc này.
Lúc này nét mặt của hắn như bị che lấp bởi vô số tầng băng mỏng được lưỡi kiếm gọt giũa, tầng tầng lớp lớp sắc bén, không sao nhìn thấu.
“Ta hiểu, bởi vì Lộc Sơn Hội Minh đã kết thúc, tất thảy mọi chuyện đều không ngoài ý muốn cho nên ngươi không cần phải bận tâm đến ý nghĩ cùng nhận định của rất nhiều người.” Đinh Ninh nhìn thẳng vào nàng ở phía sau tấm rèm đen, nói.
“Thế nhưng ngươi hẳn là cũng hiểu, trong đó có một số việc chính bởi ta nên cuối cùng mới không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.”
“Ta không cần ban thưởng gì cả, ta chỉ muốn dùng thực lực của chính mình yên lặng tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, để Động chủ cố gắng xem được hết lần Mân Sơn Kiếm Hội này, ta có gì sai sao?”
Sắc mặt của cung nữ họ Dung trở nên âm trầm.
Nàng căn bản không thèm xem xét những lời này đến cùng là có đạo lý gì hay không, bởi vì đối với nàng mà nói thì Đinh Ninh ngay cả ngón tay của nàng cũng không bằng.
"Ngươi hơi quá đáng rồi."
Đinh Ninh hít sâu một hơi, hắn không hề che giấu sát ý của chính mình chút nào, chuyên chú nói: “ Nếu ngươi chỉ nhắm vào ta vậy cũng chẳng sao, thế nhưng ngươi lại…”
"Đinh Ninh!"
Tiết Vong Hư dường như biết Đinh Ninh định nói ra nói điều gì, sắc mặt liền chợt biến, cố sức quát ra một câu.
“Ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ thôi, chẳng qua chỉ là một kẻ tu vi dừng ở Đệ lục cảnh giới đỉnh phong, một cung nữ chưa đến Đệ Thất cảnh giới mà thôi, ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?” Nhưng Đinh Ninh không hề ngừng lại, hắn nhìn mảnh vải đen phía trước, bình tĩnh nhấn mạnh: “ Sau Mân Sơn Kiếm Hội, ta nhất định sẽ khiêu chiến ngươi… Nhất định sẽ giết chết ngươi!”
Một tên tu hành giả cảnh giới chẳng qua chỉ là Đệ tam Thượng Phẩm dám nói như vậy với một tu hành giả cảnh giới ở Đệ Lục đỉnh phong như vậy thì quả là nực cười đến phi thường.
Vậy mà lúc này lại không có có bất cứ người nào cảm thấy buồn cười.
Đôi mắt của cung nữ họ Dung híp lại, như mãnh hổ nhìn thấy máu tanh.
"Ngươi còn có thể sống bao lâu?"
Nàng nở nụ cười lạnh, sau đó nói tiếp, uy nghiêm đến đáng sợ: “ Nếu như trong tương lai ngươi thật có dũng khí khiêu chiến với ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội.”
“Ngươi không có cách nào cự tuyệt, tại Trường Lăng cự tuyệt lời khiêu chiến quyết đấu là một sự tình đáng thẹn, ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ tiếp nhận nổi sự nhục nhã đó từ một người như ta. Hơn nữa chắc chắn ngươi cũng có người thân.” Đinh Ninh nhìn cung nữ đó, lặp lại từng tiếng một: “ Ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ.”
"Ngươi uy hiếp ta sao?"
Cung nữ họ Dung nở một nụ cười tràn đầy vẻ đùa cợt.
Tu hành giả cấp thấp trong Trường Lăng như Đinh Ninh đối với nàng quá mức nhỏ bé, cho nên dù giọng điệu của hắn như vậy thì nàng cũng không có bao nhiêu phẫn nộ
"Động chủ. . ."
Trương Nghi phát ra một tiếng rên rỉ.
Thân thể của Tiết Vong Hư vẫn liên tục yếu đi, thế nhưng hiện tại… Tốc độ yếu đi này hắn thậm chí có thể cảm giác được.
Tiết Vong Hư khẽ thở dài một tiếng.
Lão nhìn Trương Nghi và Thẩm Dịch đứng bên người, lại nhìn Đinh Ninh ở trước mặt và sơn môn của Mân Sơn Kiếm Tông, cảm giác của lão lúc này lại là vừa thỏa mãn vừa bất đắc dĩ, không thể miêu tả cho rõ ràng.
"Ngươi bây giờ có thể cầu xin ta."
Đinh Ninh nhìn mảnh vải màu đen, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “ Các thí sinh tham gia Mân Sơn Kiếm Hội đều đã tiến vào trong sơn môn, kế tiếp Thánh Thượng sẽ tế trời, lập Thái tử, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Ta nếu hiện tại không vào được sơn môn thì tất cả mọi người đều sẽ cho rằng là do ngươi chặn ta. Chặn không cho ta vào sơn môn, ai cũng sẽ thấy ngươi đã làm quá đáng. Mặc dù ngươi không thèm để ý đến nhận định của người khác, nhưng ít ra cách làm của ngươi cũng muốn để cho người ta có khả năng tiếp thụ ở trong lòng… Cho nên bây giờ ngươi có thể cầu ta, cầu ta tiến vào trong sơn môn của Mân Sơn Kiếm Tông.”
"Láo xược!"
Cung nữ họ Dung quát mạnh một tiếng, nét mặt nàng thay đổi mấy lần, sau đó nàng duỗi ngón tay gõ nhẹ vào thùng xe một cái.
Cỗ xe ngựa của nàng liền phóng như điên, rời khỏi chỗ của đám người Đinh Ninh.
Nàng tất nhiên không cho rằng đám người Đinh Ninh thực sự đã đến đây mà lại không bước vào trong Mân Sơn Kiếm Tông, cho nên nàng dĩ nhiên sẽ không thực sự cầu xin hắn.
Chẳng qua là nàng bị bắt buộc phải rời xa khỏi Đinh Ninh, để biểu hiện chính mình căn bản không hề muốn chặn đường, chuyện này đối với nàng mà nói cũng là một thất bại nhục nhã khó có thể tha thứ.
"Tiểu Sư đệ. . ."
Khóe miệng của Trương Nghi co quắp, hắn lại hô lên cái xưng hô sai lầm quen thuộc. Lúc này đây, hắn thực sự rất muốn khóc.
Bởi vì sau lần kiếm hội này, rất có khả năng hắn không chỉ mất đi ân sư mà còn mất luôn cả người sư đệ trước mắt này.
"Chúng ta cùng vào sơn môn."
Thế nhưng, Đinh Ninh lại chỉ bình tĩnh, lạnh lùng xoay người lại, đi về phía hắn nói. “Đại Sư huynh, để đệ đỡ Động chủ, đệ có vài lời muốn nói riêng với người.”