Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 276: Kiếm Hội bắt đầu (2)

Chương 276: Kiếm Hội bắt đầu (2)


“Đinh Ninh không có lòng dạ đàn bà giống như ngươi.”

Đúng lúc đó, thanh âm lạnh như băng của Tạ Trường Thắng vang lên.

Thẩm Dịch không khỏi nhìn vào Tạ Trường Thắng.

Tạ Trường Thắng nhìn hắn và Trương Nghi, cười lạnh rồi nói tiếp: “ Quý nhân ở trong cung không muốn cho hắn thắng, nếu hắn thắng được chính là mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt của quý nhân kia… Cho nên Đinh Ninh không phải muốn cúng tế Động chủ có linh thiêng ở trên trời, mà là muốn thay động chủ đánh mạnh vào mặt mũi của quý nhân ở trong cung. Các ngươi hẳn là cũng hiểu Bạch Dương Động bị sát nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện là bởi ý tứ của ai, nếu như đệ tử của Bạch Dương Động cuối cùng lại có khả năng thắng được trong Mân Sơn Kiếm Hội, người tu hành trong thiên hạ sẽ thấy thế nào?”

Tạ Trường Thắng vừa nói xong, ngay cả Nam Cung Thải Thục cùng Từ Hạc Sơn cũng đều vã mồ hôi lạnh trên lưng.

“Một nơi tu hành bị quý nhân trong cung hủy bỏ tại sao lại có thể thắng được bên trong Mân Sơn Kiếm Hội có hào quang vạn trượng? Điều này không phải sẽ chỉ rõ ra rằng nơi tu hành đó cực kỳ ưu tú, căn bản không nên bị phế trừ sao?”

Tạ Trường Thắng nhìn xung quanh cười lạnh, lộ ra vẻ vô cùng cô đơn. Hắn nói chậm lại: “ Ta không biết các ngươi nghĩ thế nào nhưng ta đã quyết sẽ làm một việc tại Mân Sơn Kiếm Hội này, đó chính là giúp Đinh Ninh chiến thắng.”

Bàn tay của Nam Cung Thải Thục không tự chủ được mà run lên.

Tạ Trường Thắng tỉ mỉ nói ra suy nghĩ của mình làm trong lòng nàng sợ hãi khôn cùng.

Thế nhưng nàng vẫn gật đầu một cái, nói: "Ta cũng thế."

Thẩm Dịch theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trương Nghi.

Không phải hắn sợ, mà là theo thói quen thường ngày hắn muốn nghe ý kiến của Đại Sư huynh.

Trương Nghi nhìn Tạ Trường Thắng nói: “ Ta không thể nào đại diện cho ý kiến của các ngươi nhưng trong ba sư huynh đệ Bạch Dương Động chúng ta thì người có hy vọng thắng nhiều nhất tất nhiên là Đinh Ninh, Mân Sơn Kiếm Hội cường giả như mây, ta và Thẩm Dịch vốn không có bao nhiêu cơ hội thắng.”

Bộ dạng của hắn vẫn lề mề như trước, cách nói chuyện vẫn uyển chuyển nhưng tất cả mọi người đểu hiểu ý của hắn.

“Việc đầu tiên là kế tiếp sẽ tỷ thí cái gì?”

Đúng lúc này, thanh âm của Hà Triêu Tịch liền vang lên.

Ngày thường hắn đến đi luôn vội vàng, bận bịu tu hành không có bao nhiêu thời gian để cùng người ta nói chuyện nên từ lúc nhìn thấy đám người Tiết Vong Hư và Đinh Ninh hắn vẫn luôn trầm mặc, đến giờ mới mở miệng nói ra một câu này đã khiến cho Tạ Trường Thắng chợt thấy phiền não.

"Chúng ta làm sao biết được tiếp theo sẽ tỷ thí cái gì!"

“Chỉ có tên nhân tài được Đinh Ninh cứu mạng ở phía trên kia mới biết được tiếp theo sẽ tỷ thí cái gì.”

Hắn buồn bực và tức giận ngẩng đầu lên nhìn Tế Thiên Đài ở cuối tầm mắt, nói hai câu này rồi nhổ mấy ngụm nước miếng.

“Chuyện đó và Phù Tô không có quan hệ gì, hắn căn bản không thể quyết định bất cứ việc gì ở đây.”

Tạ Nhu thấp giọng khiển trách, trong đôi mắt đẹp cũng hiện ra vẻ nôn nóng và phẫn nộ khó mà áp chế.

Bất kể bàn bạc thương lượng thế nào, bất kể những người xung quanh Đinh Ninh dự định vào thời khắc thích hợp sẽ không màng bản thân để giúp hắn, nhưng thứ cuối cùng sẽ quyết định tất cả chính là quy tắc tỷ thí.

Mà cái quy tắc tỷ thí này lại không phải do mấy người bọn họ quyết định

Lúc này, bọn họ giống như một bầy kiến nhỏ đang bò trên chảo nóng.

***

Hơn một nghìn nam nữ trẻ tuổi đang đứng trên sơn đạo trước ngọn Ma Thiên của Mân Sơn Kiếm Tông, gió núi thổi tay áo bay lất phất, ánh sáng chói mắt mạ vàng thân thể họ.

Âm thanh lễ nhạc vẫn còn tiếp tục được tấu lên, nhưng từ sâu trong Mân Sơn bỗng có một tiếng động mạnh vang lên lanh lảnh, tựa như có một người đang đứng rất xa đột nhiên búng vào mũi kiếm.

Tất cả đoàn người xôn xao lên.

Phía trên sơn đạo đang không có bóng người đột nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng vặn vẹo như gợn nước, một Kiếm Sư mặc áo xanh bỗng hiện ra từ hư không, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Áo xanh trên người Kiếm Sư này dù chỉ có một màu nhưng lại là một màu xanh ngọc thuần khiết, dù trong toàn bộ Trường Lăng hay bất cứ nơi nào khác cũng không hề nhìn thấy. Khuôn mặt của hắn đoan trang, nói năng thận trọng, nhìn không ra được là bao nhiêu tuổi, trên người toát ra một cảm giác sắc sảo và uy nghiêm khó tả.

Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn là kiếm địa mạnh nhất thiên hạ, bất kỳ một Sư trưởng nào ra ngoài đều trở thành nhân vật gây kinh sợ một phương, nhưng lúc này đa số ánh mắt của các thí sinh lại không ngừng nhìn chăm chăm vào người của Kiếm Sư áo xanh kia.

Bởi vì sau khi Kiếm Sư áo xanh này xuất hiên, màn ánh sáng kỳ dị trên sơn đạo liền như thủy triều chậm rãi thoái lui, cuối cùng chẳng còn lại thứ gì. Trên sơn đạo thẳng tắp dẫn lên tận đỉnh của ngọn núi xanh bỗng đột nhiên xuất hiện một cái cửa.

Một Đại môn bằng thanh ngọc đang đóng chặt.

Gã Kiếm Sư mặc áo xanh đang đứng ở một bên của Đại môn bằng thanh ngọc, mà sau đại môn đó sơn đạo bỗng như bị ai đó xóa đi, đột nhiên biến mất.

Thật giống với một bức tranh ban đầu liền một khối, sau đó lại đột ngột xuất hiện một chỗ trống trơn, nhưng những hình ảnh khác thì vẫn còn ở đó.

"Kiếm hội đã bắt đầu, xin mời vào cửa."

Gã Kiếm Sư áo xanh này bình thản nhìn tất cả mọi người bên dưới, đơn giản nói.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch