Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 280: Kiếm Ý hợp nhất (1)

Chương 280: Kiếm Ý hợp nhất (1)





Gần như tất cả thí sinh đều thay đổi sắc mặt.

Chỉ là một ít khí kình lộ ra mà đã làm cho Phạm Tinh Lăng chấn động, bị thương hộc máu, một thanh kiếm thai thô kệch của Mân Sơn Kiếm Tông lại ẩn chức lực lượng kinh khủng như vậy sao!?

Lúc này đây, trong lòng tất cả bọn họ thì bên trong thanh kiếm thai màu đen xấu xí kia chính là vô số cự nhân hung hãn tay đang cầm thiết chùy nung đỏ, bọn chúng chỉ chờ để phóng thích ra lực lượng trong đó mà thôi!

Phạm Tinh Lăng tay cầm chuôi kiếm đen kịt mà lui liền mấy bước, không chỉ cả người hắn chấn động không thôi mà trùng kích từ trong tâm trí còn kinh khủng hơn nhiều. Từ vẻ mặt cho đến thân thể hắn đều trắng bệch, không có chút khí huyết nào cả.

“Tại sao lại như vậy?”

Nam Cung Thải Thục đang đứng không xa Phạm Tinh Lăng, khó tin lên tiếng.

Nghi ngờ của nàng lúc này cũng là thắc mắc của rất nhiều người đang đứng ở đây.

Mọi người đều thấy được hai người kia đều dùng một loại phương pháp giống nhau, vậy thì tại sao Đinh Ninh kia lại có thể thông qua một cách thuận lợi mà Phạm Tinh Lăng lại bị thanh kiếm thai kia trùng kích đến hộc máu!?

“Tâm kiếm tương thông, tâm động, kiếm chưa động”

Nghe được câu hỏi của Nam Cung Thải Thục, Trương Nghi quay đầu nhìn nàng và đám người Tạ Trường Thắng rồi nhẹ nói một câu như vậy. Vẻ mặt của gã vô cùng trịnh trọng. Bởi vì Đinh Ninh đã đi qua Kiếm thai màu đen kia rồi, gã cũng muốn theo sau.

Chỉ là sau khi nói một câu này, gã liền cất bước đi qua Phạm Tinh Lăng, hướng về phía Kiếm thai màu đen kia.

Gã hít sâu một hơi rồi xuất kiếm.

Một âm thanh thật lớn vang lên. Mặt ngoài của Kiếm thai chợt sáng ngời, lóe lên ánh sáng màu đỏ nóng rực.

Chẳng qua sau một chớp mắt cũng không có cái gì xảy ra. Trương Nghi thu kiếm rồi đi đến bên cạnh chuôi Kiếm thai màu đen kia.

Giữa tràng lại trở nên tĩnh mịch một lần nữa. Trương Nghi trở thành người thứ hai vượt qua khảo hạch.

Trong mắt của Nam Cung Thải Thục ánh lên một kia sáng khác thường.

“Tâm kiếm tương thông, tâm động kiếm chưa động”. Lời nói này của Trương Nghi thật sự quá đơn giản, vừa rồi nàng còn chưa thể nào lý giải được nhưng khi thấy một kiếm này của gã đã làm này hiểu rõ hơn rất nhiều.

“Phải thật nhanh, thật chuẩn, tia kiếm khí kia giống như rắn độc, phải nhanh và linh hoạt; trong nháy mắt khi kiếm của chúng ta đánh xuống phải để mũi kiếm tự đâm về phía trước, không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm được.”

Nàng vô cùng nghiêm túc khi nói câu này với đám người Tạ Trường Thắng ở bên cạnh, rồi sau đó cũng cất bước đi về phía Kiếm thai màu đen đó.

Lại là một âm thanh lớn vang lên.

Nam Cung Thải Thục cũng đi qua Kiếm thai màu đen, trở thành người thứ ba qua thông qua khảo hạch.

“Là ý gì đây? Cái gì là không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm chứ?”

Vẻ mặt Tạ Trường Thắng cực kì khó coi. Hắn cũng có cảm ngộ riêng của mình nhưng hiển nhiên không bằng Nam Cung Thải Thục.

“Tia kiếm khí này phối hợp với cả chuôi Kiếm thai kia rất đặc biệt, dường như lúc chúng ta xuất kiếm, cũng là lúc lực kiếm khí cân bằng với lực lượng trên kiếm của ta, như vậy sẽ không kích phát lực lượng bên trong kiếm thai.”

Thẩm Dịch nghiêm túc nghe Tạ Trường Thắng, rồi nhẹ nói: “Nếu xuất kiếm quá sớm sẽ va chạm ngay với tia kiếm khí kia hoặc xuất kiếm quá muộn sẽ tạo khoảng cách với nó quá nhiều, rồi sau khi vạ chạm sẽ không thể thông qua được. Lúc nãy, Trương Nghi sư huynh nói ‘Tâm kiếm tương thông, tâm động kiếm chưa động’ có phải muốn nói về việc tâm và kiếm cùng động không? Dù sao đi nữa, cảm giác và hành động cũng là hai sự việc khác nhau a.”

Sau nhiều lần phân tích của Trương Nghi, Nam Cung Thải Thục cùng Thẩm Dịch đã làm cho Tạ Trường Thắng hiểu rõ sự tình, chẳng qua Thẩm Dịch vẫn còn đôi chút bận tâm. Dù sao Tạ Trường Thắng vẫn luôn không thích hắn. Nếu lý giải của hắn không hoàn toàn chính xác, lại để cho Tạ Trường Thắng làm theo lý giải sai lầm của hắn thì chắc chắn gã sẽ thêm ghét hắn mà thôi. Cho nên Thẩm Dịch tự mình thử trước xem sao. Vì thế hắn liền đi về phía trước, hướng về phía Kiếm thai màu đen. Sau khi điều chỉnh ba lần hô hấp, hắn liền xuất kiếm.

Ngay lúc này một tiếng động lớn vang lên.

“Sư huynh!”

Thẩm Dịch phát ra một tiếng kêu vui mừng, lúc âm thanh đó truyền vào tai của mọi người cũng là lúc hắn vượt qua Kiếm thai đuổi theo hướng bọn Đinh Ninh.

Không khí lại trầm lắng một lần nữa.

Ba tên thiếu niên của Bạch Dương Động kia lại vượt qua toàn bộ khảo hạch.

Tạ Trường Thắng lạnh lùng cất bước. Gã chẳng hề để Thẩm Dịch vào mắt, chẳng qua dường như tên đó so với gã còn mạnh hơn không ít, tất nhiên gã sẽ không vui gì.

“Xuy” một âm thanh vang lên. Một đạo kiếm khí từ trong tay gã bắn ra, cắt ngang không khí rồi đâm thẳng vào Kiếm thai màu đen.

Âm thanh như tiếng gõ chuông trong trẻo lại vang lên lần nữa. Lúc này, tất cả mọi người đều chắc chắn rằng Tạ Trường Thắng sẽ dễ dàng thông qua như mấy người phía trước. Chẳng qua, chuyện không ai ngờ rằng trong Kiếm thai màu đen kia chợt vang lên một tiếng nổ.

“Phốc…”

Thân thể Tạ Trường Thắng chợt ngơ ngẩn, dường như gã đang muốn đứng lại đó. Chẳng qua gã không thể nào kiên trì được sau đó phải bước lùi một bước, nửa thân trên bị đẩy ra phía sau, gần như ngã xuống đất. Ngay lúc đó, một đóa hoa máu từ miệng hắn phún ra. Nhìn ngụm máu này mọi người mới kịp hiểu Tạ Trường Thắng đã thất bại rồi, chẳng qua làm cho mọi người càng thêm không ngờ đến chính là, sau khi phun ngụm máu ra, Tạ Trường Thắn lại quát to một tiếng. “Ta không tin!” Sau đó, gã giống như thẹn quá hóa giận mà đâm ra một kiếm toàn lực.

Lại một âm thanh vang lên.

Bên trong Kiếm thai lại phát ra một tiếng nổ vang quỷ dị, kình lực mạnh mẽ kia lại tràn ra.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch