Mặc kệ thứ Kiếm Kinh này là Kiếm Kinh loại gì mà có thể giúp bọn họ chỉ với ba người xuất kiếm đã có thể ngăn cản được sự chém giết của những trường kiếm Thanh ngọc với những Kiếm chiêu tinh diệu kia, nhưng lẽ nào hắn chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã có thể tìm ra một bộ Kiếm Kinh có thể chống lại thanh Kiếm thai đó?
Thứ hạng bài danh trên Tài Tuấn sách của nàng cao hơn Đinh Ninh rất nhiều, nàng lại chưa từng giao thủ cùng Đinh Ninh, vậy mà lúc này nhìn bóng lưng của hắn nàng lại đột nhiên có chút mất tự tin, tâm trạng cũng trở nên lạnh lẽo.
Tại nơi cực hàn(*) phía Bắc, khi bão tuyết đột nhiên kéo về, những dã thú bình thường không thể nào sống chung được cũng có lúc cùng tập hợp lại một chỗ để vượt qua cơn bão.
(*) Cực hàn: nơi vô cùng lạnh.
Nhân loại khi đối mặt với cường địch cũng có đôi khi như thế.
Lúc này, Cố Tích Xuân và Diệp Hạo Nhiên liền nhích lại gần nhau hơn một chút.
“Đây chính là một bộ Kiếm Kinh có khả năng phòng thủ cực kỳ nghiêm mật.” Cố Tích Xuân nhìn sơn đạo bên trên rồi quay về phía Diệp Hạo Nhiên, nhẹ giọng thốt: “ Chẳng qua là nó quá nhu hòa, quá chậm rãi, sau khi đi ra khỏi Mân Sơn Kiếm Tông thì vào lúc bình thường hẳn sẽ không có nhiều tác dụng, cho nên ta nhìn lướt qua cũng không để vào lòng.”
Nghe thấy lời nói của Cố Tích Xuân lúc này vẫn còn kiêu ngạo như vậy, Diệp Hạo Nhiên liền lạnh lùng chế giễu: “ Vào lúc bình thường không có bao nhiêu tác dụng? Quá nhu hòa, quá chậm rãi chỉ là vì cảnh giới của chúng ta chưa đủ để thi triển nó thôi… Nếu có người có thể liên thủ giống như ba người bọn họ, lại xuất kiếm cực nhanh thì bộ Kiếm Kinh này chỉ sợ chính là Kiếm Kinh có năng lực phòng ngự mạnh nhất thiên hạ.”
Sắc mặt của Cố Tích Xuân hơi trở nên âm trầm nhưng hắn cũng không tranh cãi cùng Diệp Hạo Nhiên, chỉ chậm rãi nói: “ Nhìn những người đó thì sợ là cũng chỉ toàn lực tìm hiểu một bộ Kiếm Kinh này mà thôi.”
Khi hắn nói ra câu đó, Hà Triều Tịch, Nam Cung Thải Thục và Thẩm Dịch đã dừng xuất kiếm.
Toàn lực sử kiếm liên tục đối phó với tám thanh kiếm kia liên tiếp tấn công tất nhiên hao tổn rất nhiều Chân Nguyên và thể lực, cho nên lúc này những người xuất kiếm đã đổi thành Tạ Nhu, Tạ Trường Thắng và Từ Hạc Sơn.
Ba người Tạ Nhu cũng thi triển những Kiếm chiêu bên trong bộ Kiếm Kinh đó.
Kiếm chiêu thi triển ra óng ánh như nước chảy, nhìn thì như sơ hở cực lớn nhưng không hiểu sao lại phối hợp với nhau hoàn hảo đến không chê vào đâu được, chặn lại hết những thanh kiếm tới gần bọn họ.
Quãng đường từ thanh Kiếm thai thứ hai cho đến thanh Kiếm thai thứ ba trên sơn đạo lát thanh ngọc không dài, lúc này nhóm người Đinh Ninh đã đi qua được quá nửa cho nên bất kỳ ai cũng đều có thể khẳng định những người này sẽ bình yên vô sự mà thông qua, giá phả trả cũng vô cùng nhỏ.
Bên trong một doanh trại của Mân Sơn Kiếm Tông, mấy tu hành giả trung niên đang đứng sóng vai, trong đôi mắt sâu như biển cả có thần sắc không nói nổi nên lời.
“Cái này chính là Kiếm Kinh Thủy Linh Lung của Vân Thủy cung.”
Đều là những Sư trưởng nổi danh, tu hành kiệt xuất, hiểu biết của bọn họ tất nhiên là rộng lớn hơn của những thí sinh kia rất nhiều. Một người trong số đó nhẹ giọng than: “ Nhưng dù là Vân Thủy Cung năm đó cũng ít lưu ý đến bộ Kiếm Kinh này, ngay cả Bạch Sơn Thủy hình như cũng không hề tu luyện nó, ai mà lại ngờ được bộ Kiếm Kinh này có thể có biến hóa như vậy?”
“Thủy Linh Lung huyền diệu ở chỗ nó ngưng kết ra những vành đai nước óng ánh kia. Bản thân những vành đai nước óng ánh thì không có bao nhiêu uy lực, nhưng nó lại chuyển động rất nhanh xung quanh thân thể mà phương hướng chuyển động lại luôn bất đồng, những thanh kiếm đi vào bên trong đều sẽ bị sức nước hãm lại, khiến cho trongthời gian ngắn không thể nào thi triển được Kiếm thế thu phát như ý.”
Một người khác chậm rãi lắc đầu nói: “Chẳng qua là một thanh kiếm thì dù có nhanh hơn nữa cũng không thể nào bảo vệ được không gian mấy thước xung quanh, ba người cùng xuất kiếm lại sử dụng những chiêu thức bất đồng, ngược lại lại như có một người đang thi triển một Kiếm chiêu với tốc độ nhanh hơn mấy lần… Nếu không nhìn thấy tận mắt thì ta cũng không sao tin được việc dùng những Kiếm chiêu này lại có thể tạo thành một Kiếm trận phòng ngự hiệu quả như vậy.”
“Lẽ nào Bạch Dương Động cũng có Kiếm Kinh của Vân Thủy Cung?”
Một người nhìn theo bóng dáng của Đinh Ninh, không nhịn được mà nhẹ giọng nói thầm.
“Bạch Dương Động không thể nào có bộ Kiếm Kinh này.”
Có một người nói vậy.
Thế nhưng lời nói của người đó những kẻ kia không sao nghe được.
Bởi vì người vừa nói câu đó lúc này đang đứng ở trong một tòa cung điện bằng Thanh ngọc.
Tòa cung điện bằng ngọc này ở trên lưng chừng một vách đá cheo leo tại Ma Thiên Lĩnh của Mân Sơn Kiếm Tông.
Tại Mân Sơn Kiếm Tông, nơi này là cấm địa với rất nhiều đệ tử.
Người nói ra câu này là một thiếu nữ mặc trên người bộ bào phục màu xanh ngọc.
Tuổi của nàng cùng lắm chỉ bằng với Tạ Nhu, mặt mũi trông rất ngây thơ, bộ ngực còn bằng phẳng, rõ ràng là thân thể còn chưa nảy nở.
Nhưng khi nàng đứng xuôi tay lại có một khí độ khó có thể miêu tả được thành lời.
“Thủy Linh Lung là bí truyền của Vân Thủy cung, ngọc quyết (*) ghi chép Thủy Linh Lung được lấy ra từ mật tàng sau khi Vân Thủy cung bị diệt, sau đó luôn luôn nằm bên trong Mân Sơn Kiếm Tông… Bộ Kiếm Kinh này cũng là do ta tự tay chọn, tự tay khắc lên, nhưng ngay cả ta cũng không biết được bộ Kiếm Kinh này có tác dụng như vậy, làm sao có thể tiết lộ ra ngoài trước thời hạn được chứ.”
Hai mắt của nàng hơi trầm xuống, nàng quay về phía một nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh đang mặc bào phục màu xanh ngọc giống mình , nhạt giọng nói.